Chương 8: Mộ Dung Thiên

Bộ dạng của Tuyết Ngưng giờ đây rất đáng sợ nhìn vào sẽ giống như một nữ tu la, tay trái nàng nhấc Mộ Dung Thiên lên tay phải nàng ngưng tụ linh lực thành một vòng xoáy huyết sắc khẽ nâng lên trước ngực Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên nhắm mắt lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

“Thật sự ta phải chết sao”

Trong lúc hắn buông xuôi tất cả thì trên người hắn được bao bọc một luồng tử khí kỳ dị, từng hạt bụi màu tím đen ngưng tụ thành một vòng xoáy quay vòng quanh hắn và Tuyết Ngưng, con ngươi bên mắt trái hắn từ màu đen chuyển sang một màu tím quỷ dị.

Tuyết Ngưng đã động sát ý, khi nàng định ra tay thì thấy Mộ Dung Thiên có một luồng sức mạnh cường đại ẩn giấu trong cơ thể hắn nên nàng cũng thu tay phải lại nhưng vẫn nhấc Mộ Dung Thiên lên không trung.

– Nghe đây, nếu ngươi ngoan ngoãn làm theo lời của ta thì sẽ có một con đường sống… nếu không thì.

– Tuy ta không biết trong người ngươi tồn tại cái gì nhưng ngươi vẫn chưa làm chủ được nó, ngươi hiện tại vẫn còn quá yếu. Nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một cái nhấc tay, ngươi có tin không.

Nói rồi tay phải của Tuyết Ngưng xuất hiện một thanh chủy thủ khẽ cắt nhẹ một vết trên ngực Mộ Dung Thiên. Đây rõ ràng là đang uy hiếp hắn.

– Được… được, chỉ cần cô nói cái gì thì tôi sẽ làm theo cái đó nhưng trước hết phải thả ta xuống đã.

Mộ Dung Thiên lắp bắp nói.

Tuyết Ngưng quăng hắn xuống đất nhưng đôi mắt không cảm xúc màu đỏ máu vẫn không thay đổi chút nào.

Im lặng một hồi Tuyết Ngưng hướng Mộ Dung Thiên nói tiếp, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo mười phần lạnh lùng.

– Ta muốn ngươi làm người hầu của ta. Sao nào, ta thấy ngươi tư chất không tệ “miễn cưỡng” đủ tư cách làm người hầu xách giày cho bản tiểu thư.

Mộ Dung Thiên tuy ngoài mặt tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời nhưng trong lòng lại mắng to.

“What the fuck, cái l-n què gì vậy. Người hầu là sao? Why, đi theo cái nữ nhân điên này để chết sớm à”

– Uy, cái này Tuyết… ừm… ờ đại nhân à, ta thấy cái này có vẻ hơi ấy ấy cho lắm, hơn nữa Mộ Dung gia chủ có ơn đối với ta, ta còn chưa báo đáp được công ơn của gia chủ nữa là…

– Nói vậy là ngươi cự tuyệt “ý tốt” của ta, trên đời này thứ mà ta muốn chưa bao giờ thoát ra khỏi lòng bàn tay ta.

Tuyết Ngưng giận giữ rít lên.

– Ta chỉ là chưa báo đáp công ơn của gia chủ làm sao mà theo hầu hạ đại nhân được.

Mộ Dung Thiên còn định nói thêm vài câu thì cảm giác đầu mình đau như búa bổ linh hồn như bị ai đó xâm nhập vào.

– Việc này ngươi không cần phải lo, mau cút về thu xếp đi, mai theo ta tới Màn Hoang sơn mạch. Còn nữa, đừng có mơ tưởng phản kháng gì, trong đầu ngươi đã có linh hồn ấn kí của ta, ta chỉ cần một ý niệm đầu của ngươi sẽ nổ tung như cái này.

Tuyết Ngưng vung tay chụp một chưởng làm cái cây bên cạnh tan tác.

Sáng ngày hôm sau cụ thể là Mộ Dung Thiên được lão gia chủ gọi lên rồi nói cái gì mà Tuyết Ngưng cô nương muốn đưa hắn đi một thời gian để bồi luyện, nào là muốn tốt cho hắn, nào là nâng cao mối quan hệ giữa hai bên…

Đi theo nữ nhân điên đó ư, Mộ Dung Thiên không khỏi mặt xị xuống. Nhưng cho dù thế nào thì Mộ Dung gia chủ cũng có ơn với hắn, Mộ Dung Thiên cúi người thi lễ với hắn rồi rời khỏi đại sảnh.

Về phía đám người Thiên Tinh Tông thì họ đã rời đi khỏi sáng sớm. Tuyết Ngưng thì tách nhóm tự mình đi riêng.

Mộ Dung Thiên trở về phòng thì thấy Tuyết Ngưng đứng ở đây từ bao giờ, do dự một chút hắn tới trước mặt nàng quỳ một gối xuống đất hành lễ.

– Mộ Dung Thiên Bái kiến chủ nhân.

Tuyết Ngưng vẻ mặt lạnh đạm nói.

– Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ta mang ngươi đi Man Hoang sơn mạch bồi luyện. Có một tên người hầu cảnh giới chưa tới Vũ đồ như ngươi thật sự là bẩn mắt ta.

Mộ Dung Thiên mắt trợn ngược lên lẩm bẩm vài câu tỏ vẻ rất bất mãn.

– Có thằng ngu mới làm người hầu cho cái nữ nhân điên như ngươi, quỷ mới làm, mấy thằng óc chó mới làm.

– NHANH LÊN.

– D… dạ.

Hai người rời khỏi Mộ Dung gia, căn bản không có một người nào thấy.

Một tiếng đồng hồ đi xe ngựa hai người họ đã đến trước mặt một mảnh sâm lâm. Mảnh sâm Lâm này là đường vào Màn Hoang sơn mạch, ở đây chỉ tồn tại linh thú nhất giai, nhị giai, đi vào sâu bên trong có thể gặp được linh thú tam giai.

– Ngươi có nhìn thấy đầu linh thú nhất giai kia không, tới giết nó đi.

Tuyết Ngưng không nói nhiều lập tức nhảy lên một cành cây quan sát Mộ Dung Thiên.

– Nhưng ta chưa từng đánh qua linh thú lần nào, chủ nhân ngài xem có nên đánh cho… ê chủ nhân… chủ nhân ơi.

Mộ Dung Thiên lúng túng gọi Tuyết Ngưng nhưng nàng lại làm như không nghe thấy lời hắn nói, chỉ ném cho hắn cây chủy thủ mà nàng đã cầm hôm qua.

– Ực.

Mộ Dung Thiên không còn cách nào khác, chỉ đành bước tới trước mặt đầu linh thú nhất giai kia.

– Ê con mèo kia, đánh nhau không, đại gia ngươi ngứa tay rồi.

Mộ Dung Thiên mặt câng câng hất hàm nói.

Đầu linh thú nhất giai này là một con báo hoa, sau khi thấy con người đã kích thích toàn bộ hung tính của nó, không ngần ngại gì đầu linh thú vồ tới Mộ Dung Thiên mà cắn tới.

– Má ơi.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi cũng hướng chủy thủ tới con báo đốm kia.

Linh thú trời sinh thể chất cường đại hơn con người, một võ giả nếu không có tuyệt kỹ gì cường đại mà đối đầu với một đầu linh thú cùng giai thì chỉ có thể chịu thiệt.

Mộ Dung Thiên bên này cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, con báo đốm này tốc độ quá nhanh làm khó khăn trong cuộc chiến.

Hắn không ngừng cầm chủy thủ hướng tới cổ con báo mà đâm tới, đâm không trúng thì hắn lại chạy đến nỗi kêu cha gọi mẹ. Hai bên liên tục giằng co nhau ngươi đánh ta chạy.

Một khắc thời gian sau, Mộ Dung Thiên nằm mềm nhũn dưới đất bên cạnh hắn là đầu linh thú nhất giai bị chết với nhiều vết đâm ở cổ. Sở dĩ hắn đánh chết được đầu linh thú này phần lớn là nhờ vào thanh chủy thủ sắc bén của Tuyết Ngưng, nếu là binh khí bình thường thì không thể nào tạo được nhiều vết thương trên đầu linh thú nhất giai này được.

– Không tệ, lần đầu có thể chém giết được một đầu linh thú nhất giai đỉnh phong, coi như ngươi cũng có vài phần bản lĩnh.

Mộ Dung Thiên nghe được Tuyết Ngưng nói như vậy không khỏi vui mừng, hắn nhắm mắt lại tỏ vẻ mặt rất hưởng thụ.

“Mình làm được rồi, mình là thiên tài mà, đẳng cấp là đây chứ đâu, dăm ba cái con mèo con, dễ vờ lờ”

Tuyết Ngưng bên cạnh thấy bộ dạng buồn nôn của Mộ Dung Thiên không khỏi hừ lạnh.

– Tiếp tục tìm mấy đầu linh thú khác đi, ngươi vẫn còn quá yếu.

Nói rồi nàng không thèm liếc mắt tới Mộ Dung Thiên thân hình mềm mại tiến vào sâu trong rừng.

– Chủ nhân à, ta vẫn còn rất mệt mà…

Mộ Dung Thiên còn muốn nói nữa nhưng lại bắt gặp được ánh mắt sắc bén của nàng bèn ngậm miệng đi vào sâu bên trong. Đối với Mộ Dung Thiên mà nói, hình ảnh của Tuyết Ngưng hôm qua vẫn còn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Trong cả một ngày dưới sự chỉ bảo của Tuyết Ngưng, Mộ Dung Thiên lại chém giết thêm một đầu linh thú nhất giai đỉnh phong đại viên mãn nữa, phải đến con thứ ba Mộ Dung Thiên mới bị đánh cho không đứng dậy nổi, Tuyết Ngưng mới phải ra tay giúp Mộ Dung Thiên chữa trị. Nói chữa trị đơn giản nàng chỉ vứt cho hắn mấy cây linh thảo trị thương cấp thấp thôi, còn tự chữa trị thì hắn phải tự làm.

Thẳng đến khi những ánh mặt trời khuất xuống núi hai người mới tìm một cái hang động nghỉ ngơi qua đêm.

Hai người ở trước cửa động nhóm lửa lên, Mộ Dung Thiên xét theo thân phận là người hầu của Tuyết Ngưng nên đành phải đi kiếm thức ăn.

Không lâu sau hắn trở về với tay cầm hai con thỏ và một chút rau rừng. Không nói nhiều, sau khi làm sạch thức ăn Mộ Dung Thiên bắc hai con thỏ lên lửa nướng. Trù nghệ của Mộ Dung Thiên cũng không đến nỗi quá tệ, ông bác của hắn từng làm đầu bếp cho một khách sạn nên Mộ Dung Thiên biết nấu ăn cũng không có gì lạ.

Mùi thịt nướng dần dần bốc lên thơm ngát cả mũi của hắn. Đưa con béo nhất cho Tuyết Ngưng, cuối cùng Mộ Dung Thiên ngồi xuống một chỗ thưởng thức bữa tối của mình. Hai người trầm mặc người nào đều tập trung ăn không có ai lên tiếng gì.

Tuyết Ngưng miệng khẽ cắn một ngụm nhỏ tỏ vẻ thục nữ, khóe miệng xinh xinh còn dính một ít dầu mỡ, nhìn qua rất đáng yêu dường như bộ dáng hiện tại của nàng không giống với bộ dạng điên cuồng tối qua.

Mộ Dung Thiên một bên nhìn trộm nàng thầm cười khẽ, sao mà giống với Rin như thế được chứ.

Mộ Dung Thiên lấy một điếu thuốc ra từ trong hành lý khẽ châm lửa hút(vẫn còn có thuốc nha 񕀩 thở ra từng làn khói trắng giữa trời đêm Mộ Dung Thiên nghĩ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ, mỗi khi có chuyện gì cần suy nghĩ hắn lại hút thuốc mà hắn hút thuốc để xem hắn suy nghĩ cái gì.

– Tiểu Thiên(tên TN gọi hắn)

– Chủ nhân ngài gọi ta.

Mộ Dung Thiên nghe thấy Tuyết Ngưng ở trong hang động gọi, hắn liền vào xem nàng gọi hắn có chuyện gì.

Chỉ thấy Tuyết Ngưng hai tay cầm cái điện thoại của hắn, nàng vuốt vuốt nó khó hiểu nhìn Mộ Dung Thiên.

– Cái này dùng như thế nào?

– Chủ nhân, là thế này… thế này. &@₫¥$€.

Mộ Dung Thiên mặc kệ Tuyết Ngưng tò mò nghịch chiếc điện thoại của mình, hắn lấy cây đàn ra ngon tay khẽ vuốt nhẹ một cái, miệng ngâm Nga câu hát.

Khi hắn trở vào trong động thì thấy đã thấy Tuyết Ngưng ngủ từ bao giờ, nhìn nàng bây giờ rất đẹp, đôi mắt ngắm lại, lông mi dài cong vút, làn da trắng như tuyết và khuôn mặt tinh xảo như ngọc.

Mộ Dung Thiên do dự một hồi cũng đưa tay lên khẽ vén lọn tóc mai của Tuyết Ngưng lên rồi lấy áo choàng của mình khẽ đắp lên người nàng.

Lúc ra cửa động Mộ Dung Thiên không nhịn được liền véo nhẹ vào mái nàng mất cái coi như trả thù sự việc tối hôm qua.

– Nha đầu ngươi là cái gì mà định đòi giết ca, đợi khi ca mạnh lên sẽ đánh vào mông ngươi.

Hắn đâu biết rằng những hành động này đều bị Tuyết Ngưng nghe thấy.

Giờ đây trong nội tâm của nàng có xúc động muốn giết người.