Chương 24: Mộ Dung Thiên

Bạch gia.

– Là ai, là kẻ nào dám phái sát thủ tới truy sát nữ nhi của ta, hừ, thật không ngờ có kẻ lại dám đắc tội với Bạch gia ta.

Bạch Văn Sơn không ngừng đi đi lại lại trong đại sảnh tức giận mắng lớn, hắn là gia chủ của Bạch gia, một trong những gia tộc đứng đầu trong Hắc Long thành, ngày hôm nay có một sự việc khiến hắn cực kỳ tức giận đó là nữ nhi bảo bối của hắn ra đường gặp phải cướp đã thế còn bị sát thủ truy sát.

Ngồi phía dưới Bạch Vân Sơn là các trưởng lão cùng với hộ pháp của Bạch gia, vẻ mặt ai nấy đều với cùng trầm xuống cũng không ai dám nói gì chỉ có tiếng quát mắng của Bạch Vân Sơn vang lên trong đại sảnh.

– Gia chủ, ta thấy chuyện này không bình thường, một năm trước Bạch gia ta đã có hai tộc nhân chết trong Man Hoang sơn mạch, lúc đó theo chúng ta điều tra được hai tộc nhân ấy chết là do linh thú tấn công nhưng hai tháng trước lại có tộc nhân của chúng ta chết theo một cách như vậy, kế tiếp đó là sự việc nhị tiểu thư vừa bị truy sát, ta cảm thấy có thế lực nào đó nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Cuối cùng một trưởng lão đứng ra nói, lời nói này làm tất cả những vị trưởng lão khác đều gật gù, Bạch Văn Sơn cũng quay trở lại ghế của mình với vẻ mặt âm trầm.

– Gia chủ, Bạch gia ta gần đây không có đắc tội với thế lực nào, chúng ta không động chạm gì tới bọn họ, bọn họ cũng không vô duyên với cớ gì mà động tới chúng ta, nếu có cũng chỉ là một khả năng đối phương muốn thứ gì đó từ Bạch gia ta.

Đại trưởng lão đứng dậy mở miệng nói.

– Ừm, có khả năng là vậy.

– Ta thấy lời nói của Đại trưởng lão là rất đúng.

– Ta cũng cảm thấy vậy.

Những trưởng lão khác cũng đồng tình với Đại trưởng lão.

– Được rồi, mọi người cứ về trước đi, bắt đầu từ ngày mai phải tăng cường huấn luyện cho đám đệ tử, nói cho bọn chúng trong khoảng thời gian này nên cẩn thận một chút đừng có đắc tội với người ngoài.

Bạch Vân Sơn đứng lên phân phó một tiếng sau đó rời khỏi đại sảnh, những trưởng lão và hộ pháp khác cũng nhanh chóng rời đi.

– Phụ thân.

Bạch Vân Sơn về tới biệt viện của mình thì nghe thấy một giọng nói mềm mại cực kỳ nũng nịu vang lên, đây không phải là nữ nhi bảo bối của hắn sao.

– Phụ thân, phụ thân.

Giọng nói càng lúc càng gần khiến cho Bạch Vân Sơn nổi da gà, mọi lần khi gặp nhau nữ nhi của hắn đều dùng giọng nói chua ngoa kiêu căng với hắn, sao hôm nay đột nhiên lại dùng giọng điệu như muốn làm nũng hắn vậy.

– Haha nữ nhi bảo bối, con tìm ta có chuyện gì sao.

Tuy trong lòng có chút ớn lạnh nhưng trên khuôn mặt của Bạch Vân Sơn vẫn nở một nụ cười hiền hòa.

– Phụ thânnnn… người phải làm chủ cho con, con bị một tên hỗn đản phi lễ.

Một nữ tử xinh đẹp mặc váy đen chạy nhanh về phía Bạch Vân Sơn, nữ tử này có một thân hình nóng bỏng, mái tóc màu bạch kim và môi son màu đen, khi thấy Bạch Vân Sơn ở trước mặt nàng liền ủy khuất chạy đến bên người hắn.

– Là ai dám phi lễ con, ta sẽ trực tiếp đi xử lý kẻ không có mắt ấy, dám làm cho nữ nhi bảo bối của ta ủy khuất.

Bạch Vân Sơn giọng nói vô cùng hiền hòa nhưng trong lòng hắn lại với cùng buồn bực, chả phải mỗi lần có kẻ muốn trêu ghẹo nàng đều bị nàng trực tiếp đánh cho suýt chết sao, tự dưng hôm nay lại chạy tới làm nũng người cha này.

– Thật ra chính là cái tên cướp đang bị giam trong nhà kho kia, phụ thân chỉ cần cho con trực tiếp xử lý hắn là được, muốn phi lễ với bản tiểu thư bản tiểu thư sẽ cho ngươi biết như thế nào là sống không bằng chết.

Nói đến đây trên khuôn mặt của Bạch Linh lộ ra một tia tiếu dung, Bạch Vân Sơn ở bên cạnh cũng thở dài, trong lòng hắn đang thầm cầu phúc cho tên cướp xấu số kia.

– Khụ khụ, nơi đây là đâu.

Mộ Dung Thiên từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, hắn cảm thấy cơ thể của mình hiện giờ rất suy yếu ngay cả khí lực để đứng dậy cũng không có, từng cơn đau nhức khắp người làm cho Mộ Dung Thiên nhíu mày rên khẽ, tên sát thủ đó ra tay thật nặng suýt chút nữa là hắn đã chết trong tay gã, cũng may thay trong lúc nguy cấp Bạch Linh đã dùng nỏ bắn một tên chết gã sát thủ giúp hắn thoát chết một mạng.

Nhắm mắt lại xem xét thương thế trong cơ thể mình, Mộ Dung Thiên không khỏi cười khổ, hai chưởng của tên sát thủ đã làm hắn bị nội thương nghiêm trọng kinh mạch hoàn toàn bị tổn thương, sợ rằng muốn khôi phục hoàn toàn cần phải tốn chút thời gian không ngắn.

– Bây giờ không khác gì người bệnh.

Trong lòng của Mộ Dung Thiên vô cùng buồn bực, hắn quay đầu nhìn bốn phía trong căn phòng, không biết tại sao mình lại ở trong cái nơi quái quỷ này, căn phòng này nhìn qua cũng không đến nỗi tệ, nơi đây được thiết kế với dáng vẻ với cùng trang nhã với tông màu xanh lam, ở bốn bên là những bức thư pháp cùng với một bức tranh thủy mạc rất lớn phía trước có một cây cổ cầm được đặt trên nàng đá xanh, Mộ Dung Thiên đoán chắc đây là phòng của một nữ nhân.

– “Chả nhẽ đây là nơi ở của nữ nhân Bạch gia kia, hiện giờ mình đang bị thương không có sử dụng được linh lực được, nếu quả thật là bị nữ nhân kia giam giữ thì mình chết chắc”.

Trong lòng của Mộ Dung Thiên thầm cầu mong.

Kẹt.

Ngay lúc này cánh cửa được mở ra, một nữ tử mặc váy đen có màu tóc bạch kim cùng với bờ môi màu đen tím bước vào, nữ tử này rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi bất cứ nam nhân nào có thể si mê, nhưng Mộ Dung Thiên lại không như vậy, trong mắt hắn bây giờ nàng không phải là một nữ nhân xinh đẹp nữa mà là một ma nữ.

“Thôi, ăn lon rồi”. 😨

Toàn thân Mộ Dung Thiên không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp đang tiến về phía mình hắn không tự chủ được mà lùi lại hai bước bộ dáng vô cùng hoảng sợ.

– Ôi xem này, không phải ngươi muốn cướp cái dây chuyền này trên người ta ư, không phải ngươi muốn phi lễ ta ư, ta cho ngươi tới mà cướp, cho ngươi tới mà phi lễ.

Nữ tử tóc trắng tới trước mặt Mộ Dung Thiên cười độc ác, nàng lớn tiếng mắng Mộ Dung Thiên vừa mắng vừa cầm roi hung hăng đánh vào người hắn không chút thương tiếc.

Đét đét.

Tiếng đánh đập không ngừng vang lên khắp gian phòng, từng đòn roi như linh xà mạnh mẽ đánh vào người Mộ Dung Thiên làm cho hắn đau đớn kêu lên, trên thân thể của Mộ Dung Thiên bị từng vết roi đánh cho đến chảy máu, quần áo cũng bị đánh đến nát bấy có thể thấy nữ tử này ra tay không chút thương tiếc nào.

– Haha, dám đắc tội với ta ta cho ngươi chết.

Nữ tử tóc trắng cười độc ác điên cuồng vung roi đánh vào người Mộ Dung Thiên cho đến khi hắn đau tới nỗi sắp hôn mê thì mới ngừng lại, nữ tử này chính là Bạch Linh. Nàng vứt cây roi qua một bên rồi mạnh mẽ hai tay tóm lấy cổ áo Mộ Dung Thiên xốc hắn đứng dậy rồi nói.

– Nói, là ai sai ngươi tới cướp đồ của ta.

Mộ Dung Thiên bị đánh cho tới nỗi mê mang, cả người hắn hiện giờ khắp nơi đều vô cùng đau nhức, hai con mắt khẽ nhắm hờ ngay cả sức nói chuyện cũng không nói được.

Phải đợi một lúc sau gắn mới cố gắng nói bằng giọng yếu ớt.

– Không ai sai ta làm việc này cả, là ta tự làm, ta thấy chiếc dây truyền trên người tiểu thư có vẻ rất đáng giá nên mới nảy sinh ý nghĩ trộm cướp lấy chút tiền… A…

– Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin được lời ngươi nói sao. Người trong Hắc Long thành này không có ai không biết thế lực Bạch gia ta, ngươi không có ai sai khiến mà một mình tới cướp đồ của ta thì ngươi nghĩ ta tin sao.

Bạch Linh túm tóc Mộ Dung Thiên cho hắn một cái bạt tai sau đó đá ngã hắn vào cạnh giường, lần này Mộ Dung Thiên đã không công chịu nổi nữa trực tiếp ngất đi.

Bạch Linh nhìn bộ dạng thê thảm của Mộ Dung Thiên đang hôn mê cạnh giường rồi lạnh lùng nói một tiếng ra bên ngoài.

– Hoàng Nhi.

– Thưa tiểu thư.

Một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi mặc áo lụa từ ngoài của đi vào, có vẻ nàng là nha hoàn của Bạch Linh, tuy dung mạo dáng người có thua kém Bạch Linh nhưng bộ dạng của nàng phải nói là rất giống với Bạch Linh, cũng tóc trắng, cũng tô son môi màu đen.

– Chữa trị cho tên này, khi nào hắn bình phục thì nói với ta, nhớ kỹ khi hắn tỉnh lại thì trói chặt lại trên giường, ta muốn tra tấn hắn.

– Vâng thưa tiểu thư.

Không đợi Bạch Linh rời đi nha hoàn của nàng Hoàng Nhi đã tiến tới quang Mộ Dung Thiên lên giường, trên tay Hoàng Nhi xuất hiện vài cái bình ngọc và một hộp ngân châm bắt đầu chữa thương cho hắn.

Mà Bạch Linh ở bên cạnh im lặng quan sát, trên tay nàng có cầm một thanh chủy thủ đang xoay vòng trong lòng bàn tay nét mặt âm trầm không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.