Trong một thư phòng ở Bạch gia.
Bạch Vân Sơn ngồi trên ghế gỗ liên tục dùng tay gõ lên mặt bàn giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
– Gia chủ.
Một bóng đen quỷ dị tiến vào thư phòng rồi hành lễ với Bạch Vân Sơn.
– Đã điều tra ra.
Bạch Vân Sơn quay đầu lại.
– Vâng thưa gia chủ, theo thuộc hạ điều tra được thì nữ nhân có tới 6 cái cánh đó là người của Kim gia.
– Ngươi nói là Kim gia kia sao?
Bạch Vân Sơn cau mày.
– Đúng vậy, nữ nhân đó tên là Kim Phượng nhị tiểu thư của Kim gia có thực lực linh xuất, thiên phú của cô ta vô cùng cao nhưng thuộc hạ không hiểu tại sao cô ta lại đến Hắc Long thành làm gì, hơn nữa thực lực của nữ nhân kia giống như là bị phong ấn.
Tên thủ hạ lại nói tiếp.
– Thuộc hạ công nghe nói phía nội bộ Kim gia có chút tranh chấp, hình như là tranh giành quyền vị, một trưởng lão tạo phản muốn đoạt chức gia chủ cua Kim Phá Thiên cũng chính là phụ thân của Kim Phượng.
…
– Được rồi ngươi lui ra đi, nhớ điều tra xem là ai đã sai sát thủ tới ám sát Linh nhi.
Bạch Vân Sơn khoát tay với trên thủ hạ sau đó rời khỏi thư phòng.
– Vâng thưa gia chủ.
Tên thủ hạ vâng một tiếng rồi sau đó biến mất trong màn đêm đen.
…
– Có ai không, cứu vớiii…
Mộ Dung Thiên với khuôn mặt xám xịt đang bị trói chặt trên giường không ngừng kêu cứu, từ lúc tỉnh dậy hắn cảm nhận được thương thế của mình đang dần tốt lên thì không khỏi vui sướng, vốn hắn đang suy nghĩ nên dùng Vô Ảnh bộ rời khỏi đây nhưng người tính không bằng trời tính, Mộ Dung Thiên phát hiện ra mình vẫn chưa thể sử dụng được linh lực, đáng buồn hơn là hắn còn đang bị trói ở trên giường, mọi thứ ở trên người đều bị lấy sạch chỉ còn chừa lại bộ quần áo.
– Cứu… help me, a help me.
Mộ Dung Thiên không ngừng kêu cứu hy vọng rằng sẽ có một mỹ nữ tới cởi trói cho hắn sau đó hắn sẽ dùng theo phương thức như xưa lấy thân báo đáp.
Kẹt.
Đúng lúc đó cảnh cửa được mở ra, đúng như suy đoán của Mộ Dung Thiên một nữ nhân xinh đẹp tiến vào, nữ nhân xinh đẹp này thân mang bạch y, mái tóc màu trắng và bờ môi son đen đang bước về phía Mộ Dung Thiên, trên tay nàng còn cần một bát cháo lớn.
– Mỹ nữ tỷ tỷ, mau tới cởi trói cho ta, sau này ngươi muốn ta làm gì cũng được.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đang đi về phía hắn thì hai mắt không khỏi sáng lên thầm nghĩ: “Trong lúc hoàn cảnh đang trong dầu sôi lửa bỏng như vậy, bỗng nhiên nàng xuất hiện tới cứu ta khỏi Thiên binh vạn mã, ôi, chả nhẽ đây là một mối nhân duyên do ông trời sắp đặt sao”.
Mộ Dung Thiên không khỏi lâng lâng, nhưng rất nhanh tâm tình của hắn bị tạt cho một gáo nước lạnh vì hắn thấy còn một nữ nhân vào sau nữa.
Nữ nhân này cũng có mái tóc trắng nhưng thân lại mang váy màu đen, khi thấy Mộ Dung Thiên nữ nhân này nhìn hắn bằng ánh mắt giễu cợt, khoé miệng cong lên một tia độc ác.
– Ngươi muốn làm gì.
Mộ Dung Thiên nhìn nữ tử váy đen trước mắt có vài phần hoảng sợ nói.
– Làm gì? Làm gì là làm gì! Không phải ta đã nói qua sao, đắc tội với Bạch Linh ra chỉ có con đường chết, Haha, nhưng ta sẽ không vội giết chết ngươi, ta sẽ cho ngươi hưởng thụ sự tra tấn từ từ cho đến chết.
Nữ tử váy đen này chính là Bạch Linh, nàng nhếch nhếch môi lên cười sau đó nói với nữ tử xinh đẹp bên cạnh.
– Hoàng Nhi, làm đi.
– Vâng tiểu thư.
Nữ tử bên cạnh gật đầu sau đó cầm lấy một bình Ngọc màu đen đổ vào bát cháo bên cạnh rồi đút vào miệng Mộ Dung Thiên.
– Ặc… mùi gì mà nồng thế… oẹ.
Mộ Dung Thiên liên tục bị Hoàng Nhi đút cháo vào miệng, cái mùi vị nồng nồng của trong đó khiến cho hắn trong chịu được trực tiếp phun những thứ trong miệng ra.
– Ngươi đã cho ta ăn cái gì.
Mộ Dung Thiên nhăn mặt nói lớn với Hoàng Nhi, chỉ có điều sắc mặt của hắn hiện giờ có chút hồng thuận, hai con mắt đã có những tia đỏ.
– A, chỉ là chút xuân dược mà thôi, không phải người cũng dùng thủ đoạn hèn hạ này đối với ta sao.
Bạch Linh đứng một bên thản nhiên nói, lần trước Mộ Dung Thiên cũng đã dùng qua thủ đoạn này với nàng nhưng đó là Tán khí hương chứ không phải xuân dược.
– Ta sẽ để ngươi được nếm mùi đau khổ khi thấy mỹ nữ mà không làm gì được, ngươi sẽ bị dược lực phản vệ hành hạ cho đến chết, hahahaha…
– Ngươi…
Mộ Dung Thiên trợn tròn mắt lên, dược lực bắt đầu phát tán làm cho cơ thể của hắn dần có chút nóng, phần thân dưới bắt đầu rạo rực, một cảm giác khó chịu truyền tới làm Mộ Dung Thiên trong đầu chỉ có nghĩ tới nữ nhân, nếu không có nữ nhân hắn sẽ bị khó chịu cho tới chết.
– Nữ nhân… ta cần nữ nhân.
Mộ Dung Thiên không ngừng thở dốc ngẩng đầu lên nói với Bạch Linh, hai con mắt cứ nhưng chằm chằm vào bộ ngực cao ngất kia hận không thể nhào tới mà gặm nhấm.
– Hừ hừ.
Mộ Dung Thiên liên tục phát ra tiếng kêu hừ hừ, hắn cảm thấy lý trí của mình đang dần bị mất đi thấy vào đó là sự dục vọng chi phối, từ sau trong nội tâm nói cho hắn biết nếu hắn không được giải tỏa thì đến lúc đó dục vọng trong người không còn kìm nén được nữa mà bạo phát ra mạch máu khiến nó nổ tung đến lúc đó hẳn phải chết không nghi ngờ.
– Đi.
Bạch Linh liếc nhìn Mộ Dung Thiên lần cuối sau đó nhếch đôi môi anh đào lên rồi cùng với nha hoàn Hoàng Nhi của mình rời khỏi, về phần Mộ Dung Thiên sống chết như thế nào nàng không quan tâm, ai bảo hắn dám đắc tội với nàng chứ.
– Cái nữ nhân chết tiệt này.
Mộ Dung Thiên bị trói trên giường giãy giụa mắng lớn, hiện giờ cơ thể của hắn rất nóng, phía dưới đã căng cứng rất khó chịu, hắn phải cần nữ nhân để giải tỏa, nếu không sẽ như lời của Bạch Linh vừa nói: Nhẹ thì ảnh hưởng tới não bộ gây tê liệt nặng thì trực tiếp nổ tung mạch máy mà chết.
“Bây giờ phải làm cách nào để thoát khỏi đây đã”
Cảm thấy miệng lưỡi của mình dần khô nóng Mộ Dung Thiên trong đầu cấp bách suy nghĩ cách thoát thân.
“Làm sao đây làm sao đây… a… đúng rồi, tại sao mình không thử dùng tới thứ sức mạnh kia”
Mộ Dung Thiên chợt nhớ đến trong cơ thể của mình có nguồn sức mạnh kỳ bí kia, hắn tập trung tinh thần lại cảm nhận nguồn sức mạnh đó, điều khiến Mộ Dung Thiên vui mừng là hắn đã cảm nhận được năng lượng màu tím đó nhưng lại không có cách nào điều khiển được vì bản thân hắn đàn bị trong thương, dù đã được cứu chữa nhưng căn bản lại không sử dụng được linh lực.
“Chả nhẽ lại mặc cho số phận”
Không có cách nào điều khiển được nguồn sức mạnh đó Mộ Dung Thiên đành chán nản nằm yên, vốn đang định phó mặc cuộc đời cho số phận nhưng hắn lại cảm thấy có điều gì không đúng.
“Ủa, hack Ah”
Một tia linh lực khẽ đi qua trong kinh mạch của hắn, tia linh lực này đi qua rất chậm giống như không có được vận chuyện vậy, nó giống như là một chi tiết rất nhỏ nhưng chi tiết rất nhỏ này Mộ Dung Thiên đã để ý tới.
– Có lẽ mình sẽ khôi phục lại được một phần thực lực.
Mộ Dung Thiên thì thào nói để mặc cho những tia linh lực trong cơ thể từ từ vận qua đan điền. Thời gian cứ như vậy mà trôi qua đi, xung quanh bên người Mộ Dung Thiên dần dần xuất hiện từng tia sáng màu tím đen, con ngươi bên mắt trái của hắn cũng đã chuyển sang một màu tím yêu dị, hắn cảm nhận được xuân dược bên trong cơ thể mình đang dần được áp chế xuống, từng tia năng lượng màu tím cứ thế càng dần càng nhiều hơn.
Phanh.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên trong người Mộ Dung Thiên, chiếc dây thừng trói quanh người hắn cũng vì tiếng nổ ban nãy mà nát thành bột phấn.
– Xem ra mình phải tìm cách thoát khỏi đây.
Mộ Dung Thiên nhảy xuống giường tính kế chạy trốn. Ngó đầu ra khỏi khẽ cửa quan sát tình hình Trong đầu của hắn lóe lên nhiều kế hoạch.
“Đây chắc chắn là biệt viện của nữ nhân kia, căn phòng mình ở là nằm trong cùng nhất của biệt viện, nơi này sẽ ít người để ý tới, phía nam bên kia là một căn phòng xung quanh được giới nghiêm không có ai dám bước tới đó. Như vậy mình sẽ vận dụng Vô Ảnh bộ toàn lực hướng về chỗ đó mà chạy, sau đó sẽ dùng Nhất Thống truyền tống ra ngoài, tới lúc đó cho dù là người của Bạch gia có muốn đuổi cũng không đuổi được”.
Mộ Dung Thiên một bên ngó qua ô cửa thăm giò, một bên không ngừng tấm tắc tự khen kế hoạch của mình là hoàn hảo.
“Hành động”.
Cuối cùng cũng đã tới thời cơ thích hợp, Mộ Dung Thiên liền nhanh chóng dùng Vô Ảnh bộ Quỷ dị tiến tới căn phòng phía nam kia. Mộ Dung Thiên lựa chọn những nơi có góc tường mà chạy tới, cuối cùng hắn cũng đã tới đích.
– Bây giờ là bước cuối cùng. Nhất Thống. (Ôi game dễ vl).
Hai tay của Mộ Dung Thiên không ngừng ngưng kết thủ ấn, một làn khói đen nhanh chóng ngưng tụ xung quanh người hắn tạo thành một vòng xoáy như có thể mang hắn đi bất cứ lúc nào.
Nhưng người tính lại không bằng trời tính, vốn Mộ Dung Thiên có thể thực hiện bước cuối của Nhất Thống nhưng ông trời lại không cho phép hắn làm như vậy, vòng xoáy màu đen xung quanh Mộ Dung Thiên chợt tan biến để lại khuôn mặt dài ra như quả mướp đắng của Mộ Dung Thiên.
“Aaaaaa… Dm ăn lon rồi, tại sao lại canh linh lực, tại sao chứ, why???”.
Nội tâm của Mộ Dung Thiên đang không ngừng gào thét, tại sao lại xui dữ vậy, hắn giơ tay lên định đấm vào cửa gian phòng bên cạnh nhưng đột nhiên lại thu tay lại, khuôn mặt hắn hiện lên nét hoảng hốt buổi vì hắn thấy nha hoàn của Bạch Linh, Hoàng Nhi cách đó không xa.
– Trốn đừng để nàng nhìn thấy.
Mộ Dung Thiên không nghĩ ngợi gì nữa lập tức trốn vào gian phòng ngay gần đó.
Nhưng điều khiến Mộ Dung Thiên trở nên khó coi hơn là cảnh tượng bên trong gian phòng này, gian phòng được bài trí theo phong cách tao nhã, xung quan gian phòng đều là màu xanh lam còn có mùi hương của nữ nhân bay thoang thoảng, nhưng điều quan trọng hơn hết là có một mỹ nhân diễm lệ đang nằm ngủ trên cái giường lớn giữa căn phòng, Mộ Dung Thiên ánh mắt si ngốc nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang nằm ngủ. “Quá đẹp, phải nói là quá đẹp” nàng ta có nét lạnh lùng giống như Tuyết Ngưng, có nét quyến rũ của Kim Phượng và có đang người lồi lõm như Ngọc Trinh💋💋💋👅còn một điều nữa là nữ nhân trên người chỉ mang một chiếc yếm nhỏ đen dường như không thể che hết cặp ngực trắng như tuyết ấy, mơ hồ còn có thể thấy cả khẽ sau mê người kia.
Mộ Dung Thiên cứ thế mà nhìn đắm đuối vào nữ nhân kia, vốn dục hỏa trong cơ thể đã được trấn áp nay lại giống như diều gặp gió cứ thế bùng phát ra, Mộ Dung Thiên cũng dường như không thể nghe theo ý chí của mình được nữa, hắn nuốt nước bọt tiến về phía nữ tử xinh đẹp kia, đôi môi chậm rãi chạm vào bờ môi anh đào xinh đẹp ấy…