Chương 23: Mộ Dung Thiên

– Bạch tiểu thư, thủ hạ của ngươi đâu sao không gọi ra.

Mộ Dung Thiên vừa vận dụng Vô ảnh bộ vừa ôm Bạch Linh hỏi. Trong lòng hắn vô cùng buồn bực, hôm nay là cái ngày quái quỷ gì mà đi ăn cướp lại còn gặp sát thủ.

– Hỗn đản, mau buông ta ra, dám phi lễ với ta ngươi sẽ chết không toàn thây.

Bạch Linh bị Mộ Dung Thiên ôm trong lòng đang không ngừng quát mắng, cái tên khốn khiếp này không ngờ cướp đồ vật của nàng đi mà còn lấy đi nụ hôn đầu của nàng nữa.

– Tốt nhất ngươi nên thức thời, người của ta đang chạy tới đây, nếu ngươi không…

Đét.

Bạch Linh còn chưa nói hết câu thì hai bên mông đã truyền đến cảm giác đau nhức, một bàn tay của Mộ Dung Thiên không ngừng vỗ vào chỗ đó, vô tình còn xoa nắn nhè nhẹ.

– Kêu cái gì mà kêu, sắp chết tới nơi rồi mà ngươi còn có tâm tư nói nhảm.

– Ngươi…

Bạch Linh không nói thêm được gì nữa vì nàng cảm giác được tên sát thủ đang truy sát mình càng lúc càng tới gần, cũng phải nói hôm nay Bạch Linh rất chủ quan vốn nàng chỉ muốn đi dạo một chút trong Hắc Long thành này cũng vì nghĩ với thân phận tiểu thư Bạch gia không ai dám đắc tội nên mới không mang hộ vệ theo, nào ngờ lại gặp phải một trên cướp sắc lang và một trên sát thủ muốn truy sát nàng.

– Đi thẳng về hướng tây hai dặm sẽ tới Bạch gia ta, tới được gần đó sẽ có đội tuần tra của Hắc Long thành, tới lúc đó tên sát thủ có muốn truy sát ta cũng không được.

Bạch Linh mở miệng nói. Khoảng cách giữa hai người và tên sát thủ ngày càng gần, nếu nàng và Mộ Dung Thiên không có chạy nhanh thì chỉ có bước chết.

– Chết đi.

Một đạo kiếm khí đầy uy lực phóng nhanh về phía Mộ Dung Thiên đang chạy trốn, một chiêu này rõ ràng là của tên sát thủ.

– Không ổn.

Cảm nhận được một cỗ nguy cơ đang ập tới sau lưng của mình Mộ Dung Thiên không khỏi hoảng hốt, hắn liền vận dụng thân pháp ôm Bạch Linh né qua một bên, nhưng Thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, Mộ Dung Thiên mới chỉ đạt tới Vũ sư tam trọng thiên mà trên sát thủ này có vẻ đã đạt tới cửu trọng thiên có thể đột phá tới cảnh giới Phách cấp bất cứ lúc nào, vì thế cho dù tốc độ của Mộ Dung Thiên có nhanh nhưng vẫn không thể tránh né hoàn toàn được đạo kiếm khí ấy hắn vẫn bị ảnh hưởng bởi một chiêu này, cánh tay trái đã xuất hiện một vết chém dài không ngừng có máu tươi chảy ra.

– Á.

Cơn đau nhức từ cách tay nhanh chóng truyền đến làm cho Mộ Dung Thiên cắn răng rên khẽ một tiếng, hắn vẫn tiếp tục chạy trốn tên sát thủ, người này quá mạnh mẽ, chỉ một chiêu mà đã làm hắn bị thương căn bản không có năng lực hoàn trả.

‘Vụt’ một tiếng, tên sát thủ ban nãy còn đang truy đuổi Mộ Dung Thiên ẻo đằng sau nay đã vọt tới xuất hiện trước mặt hắn, tên sát thủ mặt vẫn không chút biểu cảm trực tiếp cầm kiếm chém về phía Bạch Linh, khoảnh khắc khi kiếm sắp chém vào người nàng thì.

“Keng”

Mộ Dung Thiên thân hình nhanh như chớp dùng chủy thủ đỡ một kiếm của trên sát thủ thay cho Bạch Linh, cùng lúc đó trên tay còn lại của hắn hai thanh ám khí phóng về phía mắt của tên sát thủ.

– Muốn chết.

Sát thủ tức giận quát một tiếng, khi ám khí của Mộ Dung Thiên còn chưa bay tới thì hắn đã trực tiếp vòng qua sau lưng Mộ Dung Thiên đánh ra một chưởng.

“Ọe”

Không kịp phản kháng, Mộ Dung Thiên trực tiếp ăn một chưởng của trên sát thủ mà bay ra phía trước, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi.

– Trước tiên giết ngươi trước sau đó xử lý con tiện nhân Bạch gia này cũng không muộn.

Trên sát thủ chợt cười lạnh rồi quỷ mị phóng tới bên Mộ Dung Thiên trực tiếp cho hắn một chưởng vào ngực nữa.

– Khụ Khụ.

Mộ Dung Thiên một lần nữa lại ho ra máu tươi, lần này có vẻ ho ra rất nhiều, phần áo trên ngực đã bị máu tươi làm cho ướt đẫm, cả người thì vô lực nằm trên mặt đất hiển nhiên đã bị thương rất nặng.

– Tiểu tử, ngươi chết đi.

Tên sát thấy Mộ Dung Thiên ngay cả khí lực đứng lên còn không có thì cười lạnh một tiếng, tay phải hắn cầm kiếm muốn chém vào cổ Mộ Dung Thiên.

“Không ngờ ta lại phải chết ở đây sao”

Khóe miệng Mộ Dung Thiên liên tục trào ra máu tươi nhìn trông rất thảm thương, khi thấy thanh kiếm sắp chém tới cổ mình thì hắn không khỏi tuyệt vọng, thật sự Mộ Dung Thiên không muốn chết, hắn tới thế giới này chưa được bao lâu, bên cạnh hắn còn có chủ nhân Tuyết Ngưng của hắn đang cần hắn hầu hạ nên Mộ Dung Thiên không thể chết được.

Thanh kiếm hạ xuống, Mộ Dung Thiên nhắm mắt không cam lòng.

Vụt.

Tiếng xé gió vang lên, ngay lúc trên sát thủ vung kiếm lên thì một mũi tên nhanh như chớp phóng qua trực tiếp cắm vào cổ gã làm hắn kêu gào hét lên thảm thiết.

– Á á á á.

Mũi tên cắm vào cổ tên sát thủ, gã cảm thấy sinh mệnh của mình nhanh chóng mất đi, kế tiếp đó là một mùi tanh hôi xuất hiện, da thịt trên người trên sát thủ dần dần bị thối rữa, gã liên tục gào thét ngạc lăn lóc trên mặt đất rồi cuối cùng hoá thành một Vũng máu đen.

– Ngon. Ta không chết.

Mộ Dung Thiên vô lực nằm dưới thở hổn hển sau đó trực tiếp hôn mê, trước khi nhắm mắt lại hắn còn nhìn rõ Bạch Linh khuôn mặt lạnh lùng, trên tay nàng có cầm một cây nỏ đen nhánh.

– Lập tức cho người tới nơi này có kẻ muốn truy sát ta.

Bạch Linh lấy từ trong giới chỉ ra nói vài câu phân phó sau đó nhìn về phía Mộ Dung Thiên đang nằm hôn mê dưới mặt đất.

Trong một căn nhà.

– Tiểu thư, có nên rời khỏi đây không.

Vú Vương pha một ấm trà dùng giọng điệu lo lắng nói với Kim Phượng bên cạnh.

– Vú Vương, Lãnh Tuyết Ngưng vừa nói cho ta biết kẻ địch của chúng ta đã đuổi tới nơi này, ta thấy tốt nhất vẫn trốn ở trong này vẫn tốt hơn, nơi đây đa số là những người không có năng lực tu luyện sinh sống, đám người kia chắc chắn sẽ không chú ý tới nơi này.

Kim Phượng âm trầm nói, nàng ngồi trên chiếc ghế gỗ hai tay cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm sau đó nói tiếp.

– Hơn nữa ta cần phải giải trừ phong ấn trên người sau đó sẽ giết chết tên khốn nạn kia.

Nói đến đây đôi mắt của nàng tóe lên tia hận thù.

Vú Vương ở bên cạnh rót cho Kim Phượng chén trà khẽ thở dài, bà biết tiểu thư bây giờ rất hận hắn ta. Tuy Vú Vương cũng rất muốn giúp tiểu thư mình trả thù nhưng ngay cả chính bà cũng không thể sử dụng được linh lực nên chỉ biết nhẫn nhịn chịu nhục.