Chương 22: Mộ Dung Thiên

– Ngươi rốt cuộc muốn gì?

Bạch Linh bị Mộ Dung Thiên dí sát vào khuôn cảm thấy khó chịu, nàng quay đầu đi chỗ khác cắn răng nói.

– Là thứ này, có người bảo ta lấy đồ vật này từ trên người tiểu thư.

Mộ Dung Thiên khẽ giật lấy chiếc dây chuyền Ngọc phỉ thuý trên người nàng bộ dạng điềm đạm nói.

– Là ai sai ngươi tới đây còn nữa ngươi là ai, dám đắc tội với ta ngươi sẽ có kết cục không tốt.

Bạch Linh cắn răng.

– Ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ngươi, ngươi bây giờ đang nằm trong tay ta, ta muốn xử lý ngươi như thế nào cũng được nên đừng có nói lời uy hiếp ta.

– Ngươi…

Bạch Linh tức giận khẽ hừ một tiếng, trong màn đêm nàng cố gắng muốn nhìn cho rõ cái tên cướp đồ vật của nàng nhưng căn bản vô dụng vì Mộ Dung Thiên mặc áo choàng che kín khuôn mặt, bên trong có đeo một cái mặt nạ nữa nên dù có là ai cũng không thể nào nhìn thấy mặt hắn.

Khi Bạch Linh còn đang suy nghĩ làm cách bài để thoát khỏi đây thì bỗng nhiên cảm thấy hai má của mình bị bóp chặt, nàng muốn lắc đầu vùng vẫy nhưng lại có một khuôn mặt dí sát vào mặt nàng.

– Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cân đối, không tệ ta sẽ không ngại hưởng thụ ngươi một chút.

Mộ Dung Thiên kẽo Bạch Linh vào một cái ngõ tối ngay gần đó, cái ngõ đó lần trước hắn đã cùng Kim Phượng phát sinh quan hệ, còn bây giờ thì là nữ nhân Bạch gia này.

– Ngươi làm gì vậy, mau buông ta ra nếu không người sẽ chết không toàn thây.

Bạch Linh bị kéo vào trong ngõ tối này không khỏi hoảng hốt, tuy nàng rất muốn chống cự nhưng thân thể lại vô lực không chút sức, nếu là như mọi khi nàng sẽ không ngần ngại trực tiếp đánh chết đối phương nhưng bây giờ lại bị trúng phải tán khí hương nên hiện giờ chỉ giống như một con dê béo để mặc người ta tùy ý muốn làm gì thì làm.

– Ngươi nói như vậy chẳng phải là gia thế của ngươi rất cường đại không, nếu như bây giờ ta thả cho ngươi đi thì gia tộc của ngươi sẽ không làm gì ta chứ.

Mộ Dung Thiên nghe lời nói của Bạch Linh chợt ngây người một lát sau đó dùng giọng sợ sệt nói.

– Biết sợ rồi sao, người đắc tội với bản tiểu thư chỉ có một con đường chết, nếu ngươi không thả ta đi thì ta… Ứm…

Bạch Linh bộ dáng khinh thường nói, vốn nàng định nói lời uy hiến Mộ Dung Thiên nhưng chưa nói hết câu thì đã bị miệng đối phương chặn lại.

– Ưm… ư…

Bạch Linh trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đối phương đang chạm sát vào mặt nàng trong con ngươi lóe lên lửa giận, đường đường là tiểu thư của Bạch gia một trong tam đại gia tộc Hắc Long thành mà bị một nam tử xa lạ cướp đi nụ hôn đầu đời.

Chiếc lưỡi của Mộ Dung Thiên không ngừng ngọ nguậy bên trong miệng của Bạch Linh, nàng theo bản năng lắc đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi nụ hôn kia nhưng ngược lại càng làm chiếc lưỡi của Mộ Dung Thiên tiến vào sâu bên trong hơn, cuối cùng hai chiếc lưỡi không chạm sát qua lại với nhau, Mộ Dung Thiên cảm nhận sự ướt át mềm mại bên trong môi Bạch Linh thì càng hôn cuồng nhiệt hơn, một tay hắn vuốt ve ôm đầu Bạch Linh tay còn lại đang lần mò vào trong váy của nàng đột phá cái khố nhỏ cuối cùng chạm đến khu vực huyền bí mà vuốt ve.

Từng cơn tê dại truyền đến miệng Bạch Linh khiến đầu óc của nàng dần trở nên mụ mị, dần dần nàng không còn phản kháng nữa mà tùy í để đối phương không ngừng tác quái trong miệng, nhưng khi cảm nhận được bên dưới đang bị ai vuốt ve thì nàng hoảng hốt tách ra khỏi miệng Mộ Dung Thiên, một sợi nước tinh khiết dính trên miệng hai người Bạch Linh khẽ đỏ mặt, nàng không ngừng lắc đầu với Mộ Dung Thiên mà một tay thì nắm chặt lại tay kia của Mộ Dung Thiên đang không ngừng ma sát dưới hạ thân nàng.

– Đừng… xin ngươi đừng có làm vậy… được không.

Bạch Linh khuôn mặt đỏ ửng không ngừng lắc đầu nói với Mộ Dung Thiên trong lời nói mang theo vài phần sợ sệt.

– Nhưng nếu ta tha cho ngươi thì ngươi vẫn sẽ không bỏ qua cho ta, thả ngươi đi cũng thế không thả cũng thế, chi bằng hưởng thụ ngươi một chút, ngươi yên tâm đi cùng lắm là ta chịu trách nghiệm.

Mộ Dung Thiên bộ dáng rất là vô sỉ nói, hắn đang định cởi váy nàng ra thì chợt phát hiện của gì đó không đúng, một cỗ nguy cơ truyền tới sau lưng của Mộ Dung Thiên.

Trong lòng Mộ Dung Thiên nhất thời hoảng hốt, hắn nhanh tay ôm Bạch Linh qua một bên tường cùng lúc đó hàng loạt thanh phi đao được phóng ra.

Vụt vụt vụt.

– Là ám khí.

Gương mặt Mộ Dung Thiên trầm xuống, vẻ mặt vô sỉ vừa nãy đã biến mất thay vào đó là vẻ lạnh lùng, một nam tử.

Tuổi khoảng 30 xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thiên trên tay hắn là một thanh nhuyễn kiếm nhìn Mộ Dung Thiên và Bạch Linh giống như người đã chết.

– Này, có phải là người của gia tộc ngươi không?

Mộ Dung Thiên nhìn thoáng qua nam tử này sau đó quay mặt xuống hỏi Bạch Linh.

– Không phải.

Bạch Linh tức giận đáp lại Mộ Dung Thiên một câu ngắn ngủi, trong lòng nàng bây giờ đang rất bực bội tên này không kiêng nể gì phi lễ với nàng.

Mộ Dung Thiên cũng không thèm để ý tới Bạch Linh nữa mà lạnh lùng hỏi nam tử cầm kiếm đang đứng đối diện.

– Ngươi là sát thủ.

– Đúng vậy, nhưng ta đến không để giết ngươi mà là giết nữ nhân Bạch gia kia, nhưng ta sẽ không ngần ngại giết luôn cả ngươi để bịt miệng.

Tên sát thủ mặt không cảm xúc hời hợt nói, sau đó gã phi thân tới bên Mộ Dung Thiên tay cầm kiếm đâm về phía cổ họng hắn.

– Khốn khiếp, đi ăn cướp mà còn gặp phải sát thủ.

Mộ Dung Thiên khẽ mắng một tiếng sau đó lấy thanh chủy thủ trong giới chỉ ra mà đánh.

Choang.

Hai tiếng binh khí chạm vào nhau vang lên, thân hình Mộ Dung Thiên không tự chút được mà phải lùi hai bước, không ngờ tên sát thủ này lại có thực lực mạnh như vậy, Mộ Dung Thiên cảm thấy trên sát thủ này không thua kém Bạch Linh là bao nhiêu, nếu bây giờ nói muốn lấy cứng chọi cứng là không có khả năng, tên sát thủ này mạnh hơn Mộ Dung Thiên nhiều lần căn bản hắn không thể chống đỡ được, vì thế Mộ Dung Thiên đành phải chạy khỏi đây trước đã nếu có gì thì tính sau.

– Các ngươi chết hết đi.

Tên sát thủ lại một lần nữa cầm kiếm chém về phía Mộ Dung Thiên và Bạch Linh, nhưng khi hắn còn chưa tiếp cận được hai người thì đã có vô số thanh phi đao phóng tới cản đường hắn, trong số thanh phi đao đó đột nhiên tỏa ra một làn khói trắng bao quanh gã sát thủ rồi xoay người chạy trốn.

– Đi.

Mộ Dung Thiên ôm lấy Bạch Linh vào người trực tiếp sử dụng Vô ảnh bộ bay qua một bức tường cao gần đó rồi quỷ dị lao nhanh đi.

– Là tán khí hương.

Tên sát thủ không cẩn thận hít một chút tán khí hương vào người, gã cảm thấy chân tay có chút mệt mỏi, linh lực trong cơ thể vận chuyển chậm hẳn đi thì trong lòng hoảng hốt nín thở lại sau đó lấy một viên Đan dược bỏ vào miệng.

– Các ngươi chạy đâu cho thoát.

Tên sát thủ lạnh lùng nhìn vào phương hướng Mộ Dung Thiên biến mất rồi thân hình hoá thành một cái bóng biến đi.