Chương 21: Mộ Dung Thiên

Đợi cho tới khi Mộ Dung Thiên bước ra khỏi phòng, lúc này Tuyết Ngưng mới khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày nghiêm túc nói.

– Kim Phượng tiểu thư, phe cánh phía cha ngươi đã thất bại.

Tuyết Ngưng không nhanh không chậm nói một câu, dù chỉ là một câu nhưng lại khiến cho Kim Phượng toàn thân run rên.

– Có phải ngươi biết được tin tức trong gia tộc không? Mau nói cho ta biết hai người họ có ổn không? Còn đệ đệ của ta nữa.

Kim Phượng run run hỏi Tuyết Ngưng, trong giọng nói nàng có chút gấp gáp và khẩn trương.

– Phụ mẫu của ngươi may mắn chạy thoát được còn những trưởng lão thuộc phe cánh của phụ thân ngươi thì không, một số lớn trưởng lão trong gia tộc đã bị tam thúc của ngươi mua chuộc nên mới dẫn tới cục diện như thế này, về phần đệ đệ của ngươi thì nó đang ở chỗ ta, tuy bị thương rất nặng nhưng đã được chữa trị kịp thời.

– Đệ đệ của ngươi bị người truy sát, may mắn là gặp được người của ta, còn phụ thân và mẫu thân ngươi thì may mắn hơn một chút, hai người họ phá được vòng vây mà chạy ra ngoài, thương thế cũng rất nhẹ ngươi không cần phải lo lắng.

– Trong khoảng thời gian này ngươi vẫn nên lưu lại đây thì hơn, theo ta nhận được tin báo người của tam thúc ngươi đã đến Hắc Long thành tìm kiếm truy sát ngươi cho nên Kim Phượng ngươi phải cẩn thận. Lần này ngươi thiếu ta một cái ân tình.

Tuyết Ngưng hai tay cầm chén trà bộ dạng khoan thai vừa uống vừa nói.

Hắc Long thành về đêm.

– Khách quan… có muốn làm tí không?

– Huynh đệ, mua chút hoa quả đê.

– Chủ quán, cái vòng ngọc này bán bao nhiêu.

– Hôm qua bố mày đánh được một đầu U Văn báo nhị giai, chúng mày thấy tao khủng không.

Trong Hắc Long thành, từng âm thanh báo nhiệt vang lên, khi mà trời tối thì cũng là lúc Hắc Long thành náo nhiệt nhất, kẻ qua người lại người mua ta bán.

Mộ Dung Thiên đang đứng tại hồ Nguyệt Ảnh nơi tập trung nhiều thuyền hoa nhất trong thành. Đây cũng là một trong những nơi tập trung đám công tử phú hào qua lại nhiều nhất, thường là tụ điểm của các thiếu gia tiểu thư ăn chơi, Mộ Dung Thiên đã đứng đợi kẻ đây cả nửa giờ đồng hồ nhưng lại không thấy bóng dáng của đám thiếu gia nào cả.

– Chả lẽ ta đứng sai địa điểm, có nên đổi chỗ hay không.

Mộ Dung Thiên trong lòng thầm nhủ, hắn đã đứng đây mỏi cả chân nhưng lại không thấy đối tượng đâu cả, kỳ thực Mộ Dung Thiên đã nghĩ sai trời vừa mới chập tối ai mà tới thuyền hoa chơi bời chứ.

– Mình nên vào trong kia chờ.

Mộ Dung Thiên suy nghĩ một lúc cũng quyết định đi tới một thuyền hoa gần nhất dù sao lúc này hắn đã cảm thấy đói, hơn nữa tại sao không tranh thủ hưởng một chút lạc thú chứ.

– Công tử…

Khi Mộ Dung Thiên bước lên trên thuyền thì có một tỳ nữ xinh đẹp cản lại nàng chưa nói hết đã bị hắn ngắt lời.

– Ta có tiền.

Mộ Dung Thiên thừa biết trong đầu của tỳ nữ kia nghĩ gì, chẳng qua là chưa kịp tắm nên quần áo có chút lôi thôi nên khi hắn tới một nơi sang trọng như thế này sẽ làm cho người ta lầm tưởng hắn là người không có tiền.

– Anh bo.

Trực tiếp móc kim tệ đưa cho tỳ nữ kia Mộ Dung Thiên tâm trạng bực bội đi nhanh vào trong. Bên trong thuyền đúng là toàn những thứ xa hoa có lẽ chỉ dành cho những đám con cháu quyền quý hưởng thụ, bốn phía đều là màu vàng, bàn ghế làm từ gỗ lim rắn chắc, phía trước có một đám tỳ nữ đang bưng bê đồ ăn và một đám ca kỹ đang hát ở trên sân khấu.

– Công tử xin hỏi ngài cần dùng gì.

Mộ Dung Thiên vừa ngồi vào một cái bàn thì đã có một tỳ nữ tiến tới lễ phép hỏi thăm, chỉ có điều giọng nói tuy có vẻ cung kính nhưng ánh mắt tỳ nữ nhìn qua bộ dạng của Mộ Dung Thiên lại có chút khinh thường.

– Làm một chút đồ ăn và một chai rượu là được, làm nhanh nhanh một chút.

Mộ Dung Thiên cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường của tỳ nữ đang nhìn mình nhưng hắn không thèm để ý, trực tiếp gọi đồ ăn lên.

– Công tử, rượu của ngài đêns rồi.

Một lúc sau tỳ nữ kia mang đồ ăn và rượu tới, tuy nhìn bộ dáng của Mộ Dung Thiên vẫn có chút lôi thôi nhưng cô vẫn khẽ khom người một cái, không thể không nói thái độ làm việc ở nơi đây rất tốt. Mộ Dung Thiên vì thế tiếp tục vừa ăn vừa chờ.

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

– Không phải ở đây chứ?

Trong lòng Mộ Dung Thiên vô cùng bất mãn, không phải Tuyết Ngưng chủ nhân đã nói tối nay nữ nhân Bạch gia kia sẽ tới đây sao, hắn đã chờ ở đây những bốn tiếng đồng hồ nhưng lại không thấy hình dáng của nữ tử Bạch gia kia.

Mộ Dung Thiên cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa liền trực tiếp rời khỏi thuyền hoa, lúc này đã là ban đêm nhưng Hắc Long thành dường như vẫn rất náo nhiệt, hắn vô thanh vô thức đi tới chiếc cầu mà lúc trước hắn bị ăn một tát của nữ nhân Bạch gia kia.

– Hừm, đây là nơi mà mình gặp được Kim Phượng tỷ… ừm lúc đó mình ở chỗ này, Phượng tỷ ở chỗ này, rồi cái ngõ tối bên kia là nơi mình lôi tỷ ấy vào.

Mộ Dung Thiên lấy tay chống cằm hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nghĩ lại cũng thật là kích thích a.

Cộp cộp cộp.

Khi Mộ Dung Thiên đang trầm ngâm ‘suy tư’ thì bên kia câu đã có tiếng bước chân vang lên làm hắn không khỏi quay đầu lại nhìn.

Người đang đi tới là một nữ tử xinh đẹp khoảng 23 tuổi, nữ tử một thân mang váy lụa màu đen dáng người cao ráo thon thả, khuôn mặt kiều diễm làm cho bất cứ nam nhân nào nhìn vào nàng đều si mê, nhưng nữ tử xinh đẹp này lại có màu tóc bạch kim, trái ngược với màu váy của nàng, đôi môi anh đào không phải màu hồng như bình thường nữa mà thay vào đó là một màu đen, phía xung quanh vành mắt nữ tử cũng trang điểm tô một màu đen khiến tạo cảm giác cho người nhìn vào nàng sẽ cho rằng đó là một mà nữ chứ không phải là một tiểu thế Khuê các.

Nữ tử xinh đẹp này một thân một mình đi tới chiếc cầu, vốn nàng một thân một mình tới để hưởng thụ không gian tĩnh lặng tại nơi đây thì lại bị một người mặc áo choàng đen cản đường.

– Cút.

Nữ tử xinh đẹp tóc trắng lạnh lùng nói một tiếng bộ dạng không thèm để ý hắc y nhân kia.

Nhưng dường như hắc y nhân lại giống như không nghe thấy vẫn đứng chắn trước mặt nàng.

– Muốn chết.

Nữ tử tóc trắng thấy lời nói của mình không có giá trị liền nổi giận, khí tức cường đại trong cơ thể nàng bùng phát ra.

– Vũ sư cửu trọng thiên.

Hắc y nhân cảm nhận được khí tức cường đại của nữ tử không khỏi hốt hoảng kêu lên một tiếng, giờ đây hắn đã cảm thấy hối hận tại sao lại đối diện cản đường nàng, mà hắc y nhân này không ai khác chính là Mộ Dung Thiên, khi thấy nữ tử Bạch gia kia đi tới đây thì Mộ Dung Thiên đã mặc vào một cái áo choàng đen, khuôn mặt cũng che đi không ai có thể thấy được mặt hắn.

Vốn Mộ Dung Thiên ban đầu định đứng ra đối chiến cứng chọi cứng sau đó quang minh chính đại cướp cái đồ vật kia về, hắn tin với tốc độ cùng với kỹ thuật ám sát của mình muốn đánh thắng nàng ta thì không thành vấn đề nhưng không ngờ đối phương lại đạt tới cửu trọng giai. Mộ Dung Thiên có thực lực tam giai, cửu giai và tam giai tuy chỉ cách nhau có mấy giai nhưng thực tế lại cách biệt với nhau quá lớn, gần giống như một trời một vực.

– Chết đi.

Nữ tử Bạch gia không để cho Mộ Dung Thiên chạy trốn, trong tay nàng tạo ra hai dòng nước bắn mạnh về phía hắn.

– Không xong, là công kích Thuỷ thuộc tính.

Trong lòng Mộ Dung Thiên thầm hỏi không xong vụ này khó ăn rồi, hôm đầu làm cướp còn lại gặp phải một vũ giả có Thuỷ thuộc tính. Thật ra Vũ giả đạt tới cảnh giới Vũ sỹ là có thể phát hiện ra thuộc tính trong cơ thể mình, Mộ Dung Thiên cũng vậy, hắn tuy đã có thể sử dụng được công kích thuộc tính nhưng căn bản lại không biết mình có thuộc tính gì, vì vậy đối với Mộ Dung Thiên, đây là lần đầu tiên hắn phải đối chiến với một vũ giả có thuộc tính công kích. Lần trước trong rừng gặp phải nhóm cướp kìa thì Mộ Dung Thiên lại không cảm nhận được thuộc tính công kích từ bọn chúng nên không thể xác định được, còn sáng nay khi đánh nhau với Kim Phượng thì nàng lại là Linh giả, cho nên đối với Mộ Dung Thiên, khi gặp nữ tử này mới là lần đầu tiên đánh nhau với người có thuộc tính công kích.

Ầm.

Ầm.

Ầm.

Từng tia năng lượng thủy thuộc tính không ngừng đánh về phía Mộ Dung Thiên uy lực mạnh mẽ vô cùng khiến hắn không dám lái cứng chống đỡ chỉ có thể chạy trốn. Mộ Dung Thiên vận dụng vô ảnh bộ tránh né đám công kích kia, trong lòng hắn đang suy tính: Tránh né mãi không phải là chuyện tốt, có nên dùng kế hoạch B không đây.

Tuy thân pháp của Mộ Dung Thiên rất nhanh rất linh hoạt nhưng nữ tử Bạch gia bên này cũng không kém, thấy Mộ Dung Thiên khổ sở tránh né trong lòng nàng không khỏi cười lạnh trực tiếp dùng thân pháp Đạp Thuỷ phi thân về phía Mộ Dung Thiên.

Mộ Dung Thiên lúc này đang chật vật chống trả lại thì bỗng nhiên cảm thấy một tia uy hiếp, trong lòng gắn kinh hoàng thần kêu không xong.

Nữ tử Bạch gia chớp mắt cái đã tới gần Mộ Dung Thiên, tuy thân pháp của hắn rất linh hoạt nhưng đừng quên hai người cách nhau tới vài cái tiểu cảnh giới, đây là một cái rãnh sâu khó có thể vượt qua. Nữ tử đứng duy trì một khoảng cách nhất định với Mộ Dung Thiên, hai tay nàng không ngừng tạo ra những kết ấn, hơi nước xung quanh cũng vì thế mà ngưng tụ dày đặc hơn.

Mộ Dung Thiên muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện cả thân thể bỗng nhiên nặng như sắt không nhúc nhích được, kế tiếp đó là một loạt các công kích như vũ bão hướng về phía Mộ Dung Thiên.

Thủy ngục.

Thủy kiếm chi uy.

Bùm bùm bùm.

Công kích qua đi kế tiếp đó là một bóng người mặc áo đen từ trong đó bay ra, nhìn bộ dạng của hắn vô cùng thê thảm, toàn thân đều là vết thương, quần áo rách nát tất tơi.

Khụ khụ khụ.

Mộ Dung Thiên ho ra một ngụm máu lúc này mới thoải mái hơn một tí, hắn không nghĩ thới là đối phương lại mạnh như vậy.

– Ngươi muốn giết ta? Nói cho ta biết là ai phái ngươi tới.

Nữ tử Bạch gia chậm chậm đi tới bên phía Mộ Dung Thiên, nàng dùng một chân giẫm lên lồng ngực hắn lạnh lùng hỏi.

– Không có ai sai ta tới, cubgx không có ai muốn giết ngươi cả, tự mình ta đến để cướp từ ngươi một đồ vật, là cái dây chuyền Ngọc phỉ Thuý đeo trên cổ của ngươi.

Mộ Dung Thiên biết tình cảnh của mình bây giờ là cá thịt nằm trong thớt nên cũng thành thật trả lời.

– Ồ vậy ngươi có thể đi chết được rồi. Nói cho ngươi biết, tên của ta Bạch Linh là nhị tiểu thư Bạch gia, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi được chết dưới tay Bạch Linh ta.

Bạch Linh không muốn hỏi nhiều Mộ Dung Thiên nữa, nàng trực tiếp dùng một chưởng đánh vào đầu của Mộ Dung Thiên.

Nhưng khi đang ngưng tụ chưởng ấn thì vẻ mặt của Bạch Linh chợt biến đổi, nàng dùng chân nhẫn một cái vào ngực Mộ Dung Thiên tức giận hỏi.

– Tại sao ta không sử dụng được linh lực, ngươi đã làm gì ta?

– Chỉ một chút tán khí hương thôi… khụ… khụ…

Mộ Dung Thiên vừa ho khan vừa nói, trong lòng hắn hiện giờ đang cảm thấy mình rất may mắn, may mắn là mình đã có một phương án dự phòng kế hoạch B.

– Chết Tiệt.

Bạch Linh thầm mắng một tiếng, tay phải nàng nhanh như chớp xuất hiện một thanh kiếm làm sắc đâm về phía cổ Mộ Dung Thiên nhưng khi thanh kiếm mới được đâm xuống thì chân tay của nàng bỗng trở nên mềm nhũn không có sức lực, Bạch Linh thân thể với lực trực tiếp ngồi xuống đất bộ đang vô cùng mệt mỏi.

Bỗng nhiên nàng cảm nhận được thân thể mình có chút nặng chĩu, nàng ngẩng đầu lên thì không khỏi hoảng hốt, Mộ Dung Thiên đã tiến tới nằm đè lên người nàng.

– Bạch tiểu thư, còn nhớ ta chứ, tối hôm qua người vừa đánh ta một cái đấy không nhớ sao.

Mộ Dung Thiên cười độc ác khuôn mặt dí sát vào khuôn mặt Bạch Linh đang không ngừng thở hổn hển, bộ dạng tham lam hít lấy hơi nóng từ miệng nàng phả ra.