Phần 20
– Ngươi phong ấn thực lực của ta.
Kim Phượng bộ dạng mệt mỏi nửa quỳ nửa không dưới mặt đất, trước đó nàng vì căm giận Mộ Dung Thiên nên đã cố gượng ép giải khai phong ấn, tinh thần sa sút nghiêm trọng, đến nay lại bị Mộ Dung Thiên đánh cho trọng thương sau đó phong ấn lại một lần nữa căn bản một thời sau nàng không thể vận dụng linh lực trong cơ thể.
– Dám đắc tội với ta, xem ra phải đưa ngươi về làm lão bà để dạy dỗ cho tốt mới được.
Mộ Dung Thiên nhìn Kim Phượng bĩu môi nói, vừa rồi hắn đã được chứng thực sức mạnh kinh khủng của nàng, nếu như không có luồng sức mạnh tử sắc thần bí kia thì có lẽ người thua đã là hắn rồi.
– Ngươi…
Kim Phượng báo thù không thành ngược lại còn bị đánh cho trọng thương nay lại nghe Mộ Dung Thiên nói muốn đưa nàng trở thành lão bà thì tức giận quá mức mà ngất xỉu.
– Aiza, nói mấy câu thôi có cần phải như vậy không.
Mộ Dung Thiên bĩu môi đưa Kim Phượng và bảo mẫu của nàng vào trong nhà mặc kệ đám võ giả đang vây xem ở bên ngoài.
– Điều tra ra xem tên tiểu tử này đến từ đâu, còn nữ nhân kia nữa, ta muốn biết rõ lâu lịch cụ thể của bọn chúng.
– Rõ.
Một nam nhân trung niên đứng trên nóc nhà đau khi quan sát cuộc xung đột liền phân phó cho thủ hạ bên cạnh rồi sau đó rời đi, trước khi đi nam nhân trung niên còn quay lại nhìn vào căn nhà của Mộ Dung Thiên một hồi lâu, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
– “Sáu cánh”.
…
Mộ Dung Thiên sau khi đưa Kim Phượng còn đang bất tỉnh lên giường lớn của mình liền ngồi xuống vận công chữa thương.
Vừa rồi hắn ăn không ít đau khổ từ Kim Phượng, bản thân cũng bầm dập te tua, vận chuyển từng tia linh lực đi qua các kinh mạch chữa thương lúc này Mộ Dung Thiên mới cảm thấy dễ chịu hơn chút ít, tiếp theo đó hắn lấy ra hai viên Đan dược chữa thương cấp thấp nhét vào miệng rồi sau đó vận chuyển Thiên Sát quyết.
…
Thẳng cho đến khi xế chiều lúc này Mộ Dung Thiên mới mở mắt ra trong con ngươi đen nhánh ấy lấp lý vài tia tinh quang.
– Không tệ, đã khôi phục được hoàn toàn thương thế.
Lúc này Mộ Dung Thiên mới nhớ tới Kim Phượng và phụ nhân trung niên kia. Đi tới trước gian phòng của mình, khẽ đẩy cửa vào Mộ Dung Thiên đã thấy Kim Phượng tỉnh từ lúc nào, nhưng làm hắn bất ngờ là khuôn mặt của nàng không phải là khuôn mặt của thiếu phụ như sáng nay mà thay vào đó lại là một gương mặt khác, điều này làm hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng mãi không dứt, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng mày ngài, bờ môi anh đào đỏ hồng chúm chím và mái tóc màu vàng kim quyến rũ, tuy nàng không có xinh đẹp bằng Tuyết Ngưng nhưng cũng được coi là một mỹ nữ, chỉ có điều trên gương mặt xinh đẹp của nàng có một vết sẹo dọc từ trán xuống tới má trái(anh em liên tưởng tới cn Katarina cũng được🤔.
Kim Phượng nghe tiếng cánh cửa mở ra sau đó có tiếng bước chân tiến lại gần mình nhưng dường như nàng không có để ý, cả người nàng dựa vào đầu giường của Mộ Dung Thiên, đôi mắt đẹp vô thần nhìn ra phía cửa sổ với vẻ đượm buồn.
– Ngươi dịch dung?
Mộ Dung Thiên tiến tới bên cạnh người Kim Phượng nhìn nàng hỏi, hắn cảm thấy trên người của Kim Phượng có một cỗ khí tức rất quen thuộc cảm giác như hắn cùng với nàng là một, dù xa cách tới đâu vẫn cảm nhận được nhau.
Kim Phượng im lặng không nói gì chỉ dùng ánh mắt đượm buồn nhìn những tia sáng đang dần tối đi qua cửa sổ, một lúc lâu sau nàng mới đáp lại lời nói của Mộ Dung Thiên.
– Ngươi giết ta đi.
Giọng nói Kim Phượng lạnh lùng vang lên, Mộ Dung Thiên có thể thấy được nước mắt trong mỹ mâu của nàng chảy ra.
– Tại sao ta phải giết ngươi, sự việc lúc trước đúng là ta không đúng, là ta có lỗi với ngươi… ừm… cùng lắm là ta chịu trách nhiệm với ngươi là được.
Mộ Dung Thiên gãi gãi cái đầu nói, giọng điệu của hắn trông rất bình thản giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
– IM NGAY.
Kim Phượng tức giận rống lên, nàng nghe lời Mộ Dung Thiên nói thì vừa thẹn vừa giận cái gì mà “sự việc” cái gì mà “ta chịu trách nghiệm chứ”, trong nội tâm nàng hiện tại chỉ muốn chết quách đi cho xong.
– Ngươi lăng nhục ta, ngươi hủy đi sự trong trắng của ta. Ngươi… ngươi… huhu…
Kim Phượng xúc động vừa khóc vừa mắng chửi Mộ Dung Thiên, bộ dáng rất thẳm thiết.
Mộ Dung Thiên đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này chỉ bĩu môi không nói gì, bộ mặt cứ nhởn nhơ. Trong lúc Kim Phượng đang kêu gào khóc lóc thì cái Ngọc giản truyền tin của Mộ Dung Thiên chợt sáng lên, hắn cầm lấy ngọc giản thầm nghĩ “không phải cái bà cô Tuyết Ngưng gọi thì là ai đây”, vì thế hắn cũng truyền tinh thần lực vào trong đó.
– Chuyện đó đã làm chưa.
Bên kia ngọc giản truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tuyết Ngưng, chỉ có đều lần này khác với lần trước, lần trước Mộ Dung Thiên chỉ nghe thấy giọng nàng mà lần này hắn đã thấy cả thân hình của Tuyết Ngưng. (Ngọc giản truyền tin có thể tương Thoòng đối thoại giữa hai võ giả với nhau cũng có thể truyền ảnh, chẳng qua là tiêu tốn tinh thần lực hơn một chút mà thôi).
– Chủ nhân à ta nhớ người quá. Hắn dùng giọng điệu nịnh nọt nói.
Mộ Dung Thiên nhìn Tuyết Ngưng thông qua một làn khói do Ngọc giản truyền tin ngưng tụ thành, Tuyết Ngưng nàng vẫn thế, vẫn xinh đẹp tuyệt trần làm Mộ Dung Thiên ngơ ngẩn nhìn vào đó thật lâu rồi mới nói tiếp.
– Có phải việc lấy cắp cái dây chuyền trên người nữ nhân Bạch gia kia không? Chủ nhân à, cái đó thì ta chưa làm được, ít nhất phải đợi một thời gian ta luyện tập Vô ảnh bộ thêm nữa thì mới được, ngài cũng biết đó tuy ta chạy thoát khỏi mấy tên võ giả cùng cảnh giới thì căn bản không vấn đề gì, nhưng nếu gặp một võ giả có cảnh giới cao hơn thì coi như ăn cám, không chạy được.
– Ta không cần biết.
Tuyết Ngưng dường như không thèm để ý tới lời nói Mộ Dung Thiên, nàng khẽ hừ lạnh.
– Tên khốn nạn ta liều mạng tới ngươi.
Kim Phượng ở một bên vẫn bộ dạng khóc lóc thảm thiết bất chấp mình bị phong ấn thực lực điên cuồng nhào tới Mộ Dung Thiên mà nhe nanh múa vuốt, giờ đây bộ dạng của Kim Phượng không khác gì một nữ tử bình thường đâu còn là một linh giả cao cao tại thượng.
Mộ Dung Thiên đang nói chuyện với Tuyết Ngưng nghe thấy tiếng kêu gào của Kim Phượng nhào tới mình mà khẽ nhảy thót một cái, hắn không kịp phản ứng liền bị Kim Phượng cào vào mặt.
– Á, đ*t mẹ đau.
Mộ Dung Thiên cũng mặc kệ cái gì gọi là hình tượng trước mặt Tuyết Ngưng mà đè Kim Phượng xuống dưới đánh trả, bộ dạng của hai người bây giờ có chút cổ quái, Kim Phượng thì hét ầm lên không ngừng điên khùng dùng móng tay cào lên mặt hắn mà Mộ Dung Thiên thì lại đè nàng dưới thân hai tay gắt gao giữ tay của Kim Phượng lại.
– Này ngươi bị điên hả, dừng tay lại ngay.
– Á, ta phải giết chết tên hỗn đản nhà ngươi.
– Có im đi không… á, từ từ rách quần.
…
– IM NGAY.
Tuyết Ngưng nhìn qua nhìn lại Mộ Dung Thiên và Kim Phượng vật lộn với nhau không chịu nổi quát lên, bộ dạng của Tuyết Ngưng rất giận dữ.
Mộ Dung Thiên nghe thấy Tuyết Ngưng quát lên thì hoảng sợ dừng tay lại, vẻ mặt cũng khôi phục bình thường, chỉ có điều mặt hắn lâu lâu lại nhăn một cái bộ dạng rất khó coi. Mà Kim Phượng giống như không nghe thấy vẫn dữ tợn đánh Mộ Dung Thiên, chỉ có điều Kim Phượng không còn dùng móng tay nữa mà hung hăng dùng sức cắn vào vai Mộ Dung Thiên.
– Chủ nhân, cái bà cô này thật phiền phức.
Mộ Dung Thiên đầu tóc bù xù quần áo rách có vài chỗ rách tả tơi nói với Tuyết Ngưng.
– Hừ, thật giống như một lũ điên.
Tuyết Ngưng bực bội lên tiếng, chính nàng cũng không biết là mình cũng điên giống hai người kia thậm chí còn hơn, nói được một chút ánh mắt Tuyết Ngưng dừng lại trên người Kim Phượng đang hung hăng cắn vào vai Mộ Dung Thiên ngạc nhiên nói.
– Đây không phải là Phượng tiểu thư sao? Phượng tiểu thư sao lại “ở chung” cùng với tên tiểu tử này, chậc chậc, thật không nghĩ tới a, đường đường là nhị tiểu thư của Kim gia mà lại đi lăn lộn cùng với một nam tử hơn nữa đó còn là thuộc hạ của ta.
Giọng điệu của Tuyết Ngưng mang theo vài tia trào phúng, rõ ràng là nàng cùng với Kim Phượng có quen biết, Mộ Dung Thiên cũng nhận thấy điều này, rõ ràng là hai nàng có quen biết nhưng hình như là cả hai người không có ưa gì đối phương.
Kim Phượng vốn còn đang “trả thù” Mộ Dung Thiên thì nghe thấy giọng nói của Tuyết Ngưng thì không khỏi kinh ngạc, nàng vừa rồi đã tức giận như sắp mất hết lý trí căn bản không có để ý tới người đang nói chuyện với Mộ Dung Thiên, mà giờ đây thì lại thấy hình ảnh của Tuyết Ngưng trước mặt thì trong lòng vốn đã tức giận nay còn tức giận hơn, vì vậy Kim Phượng gào lên nói.
– Lãnh Tuyết Ngưng, cái nữ nhân điên này chuyện của ta cần ngươi quản không, có tin ta giết chết cái tên khốn nạn này trước mặt ngươi không.
Kim Phượng tức giận vừa nói vừa tóm lấy Mộ Dung Thiên kẹp cổ hắn vào nách.
Mộ Dung Thiên bị Kim Phượng hung hăng tóm lấy thì không khỏi buồn bực, hắn muốn phản kháng lại nhưng lại sợ Tuyết Ngưng, hơn nữa hai người này chắc chắn có quen biết lẫn nhau nên Mộ Dung Thiên đành phải chịu nhục ngậm quả đắng.
– Khách khách, Phượng tiểu thư ngươi cứ thử xem, nhìn bộ dạng ngươi kìa chả có chút thục nữ gì cả, aiz… đường đường là tiểu thư nhà họ Kim a, mà này Tiểu Phượng Phượng, có phải ngươi bị tiểu tử Mộ Dung Thiên nhà ta “ăn” rồi hay không, chà chà nhìn xinh đẹp hơn hẳn ra, còn có vết xăm của linh lực phụng hiến nữa này.
Tuyết Ngưng dùng tay che miệng Khanh khánh cười, nàng không ngừng châm chọc cho Kim Phượng đến nỗi tức điên lên. Nhưng giọng nói của Tuyết Ngưng lại mang theo một chút gì đó chua chua, chặt hiểu sao khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Thiên và Kim Phượng đánh nhau giống như một đôi vợ chồng thì trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
– Ngươi… ngươi… ngươi im miệng cho ta.
Kim Phượng không thể chịu nổi lời châm chọc của Tuyết Ngưng trực tiếp rống to lên, trong lòng nàng vừa giận vừa thẹn mà khuôn mặt có chút nét đỏ hây hây.
– Đó là sự thật.
Tuyết Ngưng bĩu môi nói với Kim Phượng, nàng còn lè lè cái lưỡi nhỏ xinh ra để trêu tức đối phương.
– Ngươi… ngươi.
Kim Phượng á khẩu không nói được gì, trong gốc mắt nàng có chút ươn ướt bộ dạng sắp khóc đến nơi.
– Tiểu Thiên, ngươi cút ra ngoài một lúc ta còn có chuyện muốn nói với Tiểu Phượng Phượng của ngươi, đúng rồi, ngươi nên nhớ kỹ: Sau này phải “chăm sóc” tốt với nàng ta. Còn nữa trong ngày hôm nay phải lấy được cái dây chuyền kia.
Bỗng nhiên Tuyết Ngưng thay đổi hướng 180• không thèm để ý tới Kim Phượng hướng Mộ Dung Thiên nói.
– Dạ, chủ nhân.
Mộ Dung Thiên cũng không nói nhiều trực tiếp ra khỏi gian phòng, trước khi đi hắn còn nhanh như chớp hôn phớt qua đôi môi mềm mại ướt át của nàng một tay thì miết nhẹ qua nơi hạ thân đó.
– Á, dâm tặc.
Kim Phượng bị bàn tay của Mộ Dung Thiên tập kích bất ngờ thì thân hình không khỏi bủn rủn một cái sau đó hét toáng lên, nàng dùng một chân hết sức đá vào hạ bộ của Mộ Dung Thiên nhưng đáng tiếc là hắn tránh được.
– Hihi Phượng tỷ, ta đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ làm bánh cho Phượng tỷ ăn.
Mộ Dung Thiên cười hì hì rơi đi để lại Kim Phượng đang phát hỏa thở hổn hển và Tuyết Ngưng với gương mặt khó coi như bị ăn giấm chưa qua cái Ngọc giản.