Chương 17: Mộ Dung Thiên

Mây mưa qua đi, Mộ Dung Thiên nằm trên thân thể của thiếu phụ thở hổn hển, hắn cũng không nhớ mình đã làm bao nhiêu lần chỉ nhớ là mình đã giày vò trên thân thể của thiếu phụ đến khi nàng trở thành một Đống bùn nhão thì mới thôi.

– Tư vị không tồi, ta rất thỏa mãn.

Mộ Dung Thiên hít một hơi trên cổ thiếu phụ, bộ mặt thỏa mãn nói.

– Ngươi lăng nhục ta.

Thanh âm thiếu phụ nức nở oán hận Mộ Dung Thiên, hai mắt của thiếu phụ đã khóc đến nỗi sưng đỏ lên, xung quanh cổ đều có vết đỏ do Mộ Dung Thiên để lại.

– Nếu ngươi ngay từ đầu không dùng giọng điệu khinh thường với ta thì sẽ không xảy ra chuyện này.

Mộ Dung Thiên nhếch miệng nhìn thiếu phụ nói hai tay không ngừng vuốt ve trên thân thể thiếu phụ.

“Dáng người cũng lồi lõm giống như cái núi băng Tuyết Ngưng, tại sao vừa nãy ta không cảm nhận được”

Mộ Dung Thiên vừa vuốt ve tấm lưng của thiếu phụ vừa nghĩ, bây giờ hắn mới thấy điều này, vừa nãy trời tối nên cũng không để ý lắm.

– Cầm lấy rồi mặc quần áo vào.

Mộ Dung Thiên vứt một cái khăn tay cho thiếu phụ rồi rời đi không để ý đến nàng.

– Mối nhục này ta sẽ nhớ kỹ, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Trong mắt thiếu phụ lóe ra hàn quang nhìn thân hình Mộ Dung Thiên rời đi, đáng tiếc là hắn không thấy một điều này, càng không để ta thấy vệt máu đỏ dưới chân nàng.

Mộ Dung Thiên ra khỏi góc hẻm tối tăm đó thì lại nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt bên trong trung tâm thành tâm tình thoải không khỏi hít sâu một hơi, hắn cũng không còn hứng thú đi dạo nữa mà trực tiếp chở về nhà của mình.

Sau khi về tới gian phòng Mộ Dung Thiên lập tức móc ra một cái ngọc giản truyền tin ra liên lạc với một người.

– Có chuyện gì.

Bên trong Ngọc giản truyền tin hiện lên một giọng nói thập phần lạnh lùng.

– Hello chủ nhân.

Mộ Dung Thiên sau khi nghe được giọng nói lạnh lùng theo thói quen nói chuyện điện thoại trước đây đáp lại một tiếng.

– Hel cái đầu ngươi, muốn chết phải không.

Tuyết Ngưng bên kia tức giận rống to lên một tiếng làm Mộ Dung Thiên không khỏi giật mình, trong lòng hắn thở dài”cái bà cô này lại lên cơn điên rồi”tuy vậy nhưng hắn vẫn gượng cười nói tiếp.

– Chủ nhân, cái chuyện mà ngài nói với ta dợt trước kia ta phát hiện ra rồi, nữ nhân ở Bạch gia có mang theo vật kia bên mình, chủ nhân có cần ta đi lấy nó không, tuy ta dựa vào thân pháp Thiên sát quyết để lấy vật kia thì không vấn đề gì nhưng chỉ e ngại thực lực của Bạch gia, ta không muốn đắc tội cả một gia tộc A.

– THẤY THÌ LẤY NÓ ĐI, NGƯƠI SỢ NÓ À.

Tuyết Ngưng giọng nói bực bội rống lên.

– Nhưng…

– Nhưng cái gì, có ta bảo kê, nếu ngươi không làm được thì coi như vứt đi.

Mộ Dung Thiên đúng là hết chỗ nói với nữ nhân điên này rồi nhưng trong lòng của hắn vẫn cảm thấy nhớ vị chủ nhân này vì thế lại nói tiếp.

– Chủ nhân… hì hì, ta thấy nhớ người quá.

Bên kia chợt im lặng một hồi sau đó lại nói tiếp, nhưng giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.

– Có chuyện gì thì nói nhanh đi, ta không có thời gian để làm những thứ vô vị này.

– Hì hì chủ nhân, tối nay ta đi dạo trong thành gặp được nữ nhân Bạch gia kia, ta thấy nàng nhưng không hành lễ thì bị đạp cho một cái, nếu ta không phải e ngại Bạch gia thì sẽ hung hăng đánh cho nữ nhân kia một trận rồi, đây là một sự sỉ nhục mà, đã vậy lại còn bị một ả thiếu phụ khinh thường ta nữa.

Dừng một chút Mộ Dung Thiên lại nói tiếp.

– Vì thế ta bắt ả thiếu phụ kia vào một góc tối rồi hung hăng chơi nàng, chủ nhân ngài thấy ta làm… 😎

Mộ Dung Thiên còn chưa nói hết câu thì bị Tuyết Ngưng bên kia ngắt lời, nàng khinh thường nói.

– Quả nhân nam nhân các ngươi chả có gì tốt.

Dứt lời chiếc Ngọc giản trên tay Mộ Dung Thiên vốn từ đầu phát sáng lại trở nên tối om, Ngọc giản trở về với màu sắc ban đầu sau đó không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Mộ Dung Thiên không khỏi bĩu môi. Nam nhân không có gì tốt nàng nghĩ nàng tốt lắm sao, tối hôm qua còn “hành hạ” hắn đến nỗi toàn thân đều có vết cào còn một bên môi còn bị cắn dập.

Buồn bực nhìn cứu Ngọc giản một hồi, Mộ Dung Thiên trở vào phòng tu luyện dù sao thì vấn đề này không thể bỏ dở được, hắn bây giờ là Vũ sư nhị trọng thiên muốn đột phá tới Vũ phách vẫn còn đoạn đường rất dài xem ra phải nỗ lực hơn trong tu luyện mới được.

Linh, Vũ giả đột phá được cảnh giới càng cao thì thực lực càng mạnh, càng sử dụng được những chiêu thức lợi hại hơn nhưng đồng nghĩa với đó là việc cảnh giới càng cao thì càng khó đột phá hơn, cảnh giới càng lên cao thì bình cảnh mà võ giả gặp phải sẽ càng khó vượt qua, có thể nói trên con đường tu luyện không đơn giản chút nào.

Bất kể là Vũ giả hay linh giả một khi thực lực đã đạt tới cảnh giới sư cấp thì sẽ phải vượt qua tổng cộng cửu trọng thiên đề vượt qua một cảnh giới mới.

Mộ Dung Thiên lúc này đã tiến nhập tu luyện, hai tay hắn không ngừng ngưng kết thủ ấn hấp thụ linh khí xung quanh vào cơ thể mình, theo động tác hai tay của Mộ Dung Thiên ngưng kết thủ ấn càng nhanh thì linh khí xung quanh càng tập trung cũng quanh người hắn.

Khách điếm Bạch Hạc là một khách điếm có tiếng nhất nhì trong Hắc Long thành này không chỉ vì nó có vẻ bề ngoài nhìn xa hoa, giàu sang mà còn là nơi tiếp đãi những võ giả có thực lực cao đến Hắc Long thành, tuy là nơi tiếp đãi những người có thực lực cao, những gia tộc phú hào nhưng lại không ai muốn làm loạn ở đây vì sau lưng khách điếm có hậu thuẫn vững chắc.

Giờ đây trong một căn phòng xa hoa có một mỹ phụ tuổi trung niên đang đứng trước cửa vẻ mặt lo lắng như đang xảy ra một chuyện gì đó, mỹ phụ trung niên đứng đó một hồi lâu thì thấy một thân ảnh đi tới thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bà tiến về nhanh phía người kia mở miệng nói, trong giọng nói có chút trách cứ.

– Tiểu thư, thật là, không phải ta nói là người không được đi ra ngoài một mình sao, người bây giờ còn đang bị phong ấn thực lực chẳng khác gì người thường, đi ra ngoài rất nguy hiểm, dù người đã dịch dung nhưng không có nghĩa là ra đó sẽ an toàn.

Phụ nhân trung niên đi tới nắm lấy tay của nữ tử được gọi là tiểu thư kia dùng cặp có chút trách cứ nhìn nàng nhưng chỉ ngay một khắc bà phát hiện ra cái gì đó không đúng.

– Tiểu thư, người làm sao vậy, tiểu thư.

Phụ nhân trung niên khẽ vuốt hai tay nữ tử gặng hỏi nhưng nữ tử kia lại im lặng không nói gì, phải đợi một lúc sau nàng mới có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn thấy phụ nhân trung niên kia, nữ nhân không khỏi hét một tiếng chói tai, nàng đẩy phụ nhân trung niên ra sau đó hai tay che trước ngực kinh hoảng nói.

– Đừng… đừng có lại gần đây, ta xin ngươi đừng.

Nữ tử giọng nói đầy sợ hãi, nàng dùng ánh mắt sợ sệt có chút vô thần nhìn về phía phụ nhân trung niên.

– Tiểu thư người đừng sợ, đã có vú vương đây, mọi chuyện sẽ không sao đâu.

Phụ nhân trung niên đau lòng tiến nhanh tới ôm nữ tử vào lòng an ủi nói.

Phải mất một thời gian nữ tử kia mới khôi phục lại tinh thần, nàng nhìn về phía phụ nhân trung niên chợt ôm lấy bà mà oà khóc.

– Vú vương ơi… huhu… con… con.

Phụ nhân trung niên được gọi là vú Vương kia ôm chặt lấy thân hình của nữ tử, hai tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi, chợt bà phát hiện ra trên cổ của Nữ tử xuất hiện nhiều vết hôn, cả người nàng nồng nặc mùi nam nữ hoan ái để lại(mùi mồ hôi, mùi nước nôi các kiểu… 򗀩, vú Vương khẽ đẩy người nữ tử ra nhìn nàng với ánh mắt hoảng hốt khẩn trương hỏi nàng.

– Kim Phượng, là ai đã ức hiếp con, nói cho Vú Vương để ta đi giết chết kẻ đó.

Trong đôi mắt của Vú Vương hiện lên sát khí nồng đậm.

Kim Phượng nghe vậy thì càng khóc to hơn, nàng nằm dựa vào trong lòng của Vú Vương chỉ khóc không nói gì, chỉ qua một lúc sau Kim Phượng không biết vì mệt mỏi do khóc nhiều quá hay chuyện trước đây mà thiếp đi tự lúc nào.

Vú Vương nhìn Kim Phượng nằm thiếp đi mà trong lòng thở dài, xảy ra sự việc đáng tiếc vừa rồi căn bản là do bà không quản lý chặt tiểu thư nên mới có chuyện như vậy.

– Tiểu Thư, lỗi tất cả đều do ta.

Vú Vương trong long tự trách mình, sau đó trên tay bà ngưng tụ một cỗ linh lực nhu hòa quét ngang trên mặt Kim Phượng nhất thời lớp phấn dày cộp trên mặt của Kim Phượng biến tan đi hết để lại một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không thua nữ tử Bạch gia kia là bao nhiêu.

Hai canh giờ đồng hồ sau, vòng xoáy linh lực xung quanh Mộ Dung Thiên ngày càng trở nên mạnh mẽ. Hai mắt Mộ Dung Thiên nắm chặt lại với nhau, cả người bỗng nhiên xoay chuyển đứng dậy đạp vô ảnh bộ quanh tròn quanh một đồ án quỷ dị dưới nền nhà, một lúc sau cả người hắn lơ lửng trên không trung, vòng xoáy linh lực đó càng dữ dội hơn, xung quanh hắn tồn tại những đạo kiếm khí do linh lực ngưng tụ mà thành.

“Bùm”

Một tiếng nổ nhỏ trong người Mộ Dung Thiên vang lên, hắn mở mắt ra, trong đôi mắt lóe lên quang mang sắc bén.

– Vũ sư tam trọng Thiên.