Khi hai phu thê bọn họ đã mang theo hành trang rời đi bán lại căn nhà cho Mộ Dung Thiên thì sắc trời đã chuyển dần tối.
Mộ Dung Thiên sau khi tắm rửa một hồi cũng quyết định đi xem cảnh tượng bên trong Hắc Long thành về đêm náo nhiệt như thế nào.
Phải nói là buổi tối trong Hắc Long thành thật sự rất náo nhiệt. Từng dòng người qua lại giữa con đường trong thành, xung quanh là những khách điếm thanh lâu… treo đèn sáng rực, ngẫu nhiên có thể thấy các xe ngựa của đám người nhà giàu đi qua đi lại.
– Thật là náo nhiệt, xem ra cũng không kém phố cổ Hội An là bao.
Mộ Dung Thiên vừa đi vừa trầm trồ nghĩ. Khi hắn đi đến một gian hàng bán kẹo thì bỗng dừng lại.
– Vị tiểu huynh đệ này có muốn mua kẹo đường không, 3 ngân tệ một que.
Người bán kẹo thấy Mộ Dung Thiên dừng lại trước rạp bán của hắn thì vui vẻ cười.
– Vậy ngươi lấy cho ta một que đi.
Mộ Dung Thiên vừa nói vừa móc tiền ra, nhìn xiên kẹo đường trong tay Mộ Dung Thiên không khỏi nhớ lại về lúc mình còn bé. Hồi đó hắn thích ăn kẹo đường lắm, bà nội hắn hay dẫn hắn ra vỉa hè mua kẹo đường về ăn nhưng bây giờ kẹo còn mà người đã không còn rồi, Mộ Dung Thiên không khỏi thở dài, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoài niệm.
Bất tri bất giác Mộ Dung Thiên đã tới con sông ngay gần đó. Đứng trên chiếc cầu nhìn những thuyền hoa treo đèn sáng chưng bên con sông cùng với dòng người tấp nập qua lại Mộ Dung Thiên mới chợt nhận ra hắn đã dần dần dung nhập vào cái thế giới này.
– Mặc kệ đến đâu thì đến, ôi thật là chán, không biết khi nào chủ nhân mới quay trở lại A.
Mộ Dung Thiên đứng dựa trên cầu bĩu môi nghĩ, bảo hắn ở một mình cũng thật là chán a, lúc trong Man Hoang sơn mạch ở cùng với Tuyết Ngưng mấy tháng đã quen rồi, bây giờ lại một thân một mình nơi đất khách như thế này làm Mộ Dung Thiên không thích ứng được.
– Tránh ra tránh ra.
Một giọng nói quát tháo vang lên làm những người ở trên cầu tản ra hai bên nhường đường cho chủ nhân của giọng nói đó.
– Tránh ra mau tránh ra, không thấy tiểu thư nhà ta đang đi dạo à, không muốn chết thì tránh sang một bên.
Tiếng quát tháo tuy rằng quá càn rỡ nhưng những người xung quanh lại không dám nói một lời nào, bọn họ chỉ dùng ánh mắt đầy kính nể và sợ hãi nhìn nữ tử trước mắt.
– Tiểu nhân Bái kiến Bạch tiểu thư.
– Bái kiến Bạch tiểu thư.
…
Dường như tất cả mọi người đều cúi đầu trước một nữ tử mặc váy đen xinh đẹp đang đi tới. Dung mạo của nữ tử này cũng gọi là thượng đẳng, tuy không xinh đẹp bằng Tuyết Ngưng nhưng nàng cũng là một mỹ nhân tư sắc không tồi.
Nữ tử này cao ngạo liếc qua đám người này không nói gì rồi lại dừng ở trên người của Mộ Dung Thiên.
Mộ Dung Thiên lúc này cũng không quan tâm tới chuyện gì xảy ra, chỉ lẳng lặng tì vào thành cầu mà suy nghĩ vẩn vơ, bộ dạng giống như không biết chuyện gì xảy ra.
Nữ tử này thấy Mộ Dung Thiên không thèm cúi đầu chào mình thì tức giận quát với mấy tên thị vệ bên cạnh.
– Lôi tên điêu dân ở bên kia ra, dám to gan không hành lễ với bổn tiểu thư.
– Dạ, thưa tiểu thư.
Mấy tên hộ vệ vâng vâng dạ dạ rồi đi tới hùng hổ tóm lấy bả vai của Mộ Dung Thiên, trong lòng bọn hộ vệ chỉ nghĩ Mộ Dung Thiên là một tên dân đen bình thường, đâu ai mà biết được Mộ Dung Thiên đang ẩn giấu khí tức của mình không ai phát hiện ra.
– Tiểu tử, dám vô lễ với tiểu thư nhà chúng ta, thấy tiểu thư mà không hành lễ.
Bị một tên hộ vệ lôi ra giữa đường, Mộ Dung Thiên khẽ giật mình tỉnh lại khỏi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu đó.
Nhìn thấy người đứng ở hai bên thành cầu cùng với một đám hộ vệ và một nữ tử xinh đẹp, Mộ Dung Thiên không cần người ta nói cũng đã hiểu ra một số vấn đề rồi.
“Đám nhà giàu này không có gì để làm lại muốn ức hiếp người rồi”
Trong lòng Mộ Dung Thiên thầm nghĩ nhưng ngoài mặt hắn vấn cố làm ra vẻ mặt tươi cười thập phần nịnh nọt hướng về đám hộ vệ nói:
– Mấy vị đại gia, không biết các vị đại gia đây có chuyện gì mà tìm đến tiểu nhân đây.
Chát.
– Dân đen vô lễ, thấy bản tiểu thư mà còn không dập đầu cúi lạy.
Chưa đợi mấy tên hộ vệ bên cạnh mình lên tiếng, nữ tử váy đen kia đã bước đến tặng cho Mộ Dung Thiên một cái tát.
– Tiểu Thư tha tội, tiểu nhân nhất thời không chú ý tới xung quanh, nhất thời không thấy được tiểu thư mong tiểu thư tha tội.
Mộ Dung Thiên làm mặt sợ hãi hướng nữ tử mặc váy đen mà cầu xin. Tuy ngoài mặt đang tỏ vẻ sợ hãi nhưng trong lòng Mộ Dung Thiên đang phẫn nộ tới cực điểm.
“Con mẹ nó. Ta đã làm gì sai cơ chứ, ta với ngươi không quen nhau mà ngươi lại muốn ta quỳ xuống hành lễ là sao? Đúng là ỷ thế ức hiếp người quá đáng mà”
Trong lòng của Mộ Dung Thiên đang chửi ầm lên, cái nữ tử trước mắt này còn tát hắn một cái rõ đau nữa. Đây là một sỉ nhục, một sự sỉ nhục quá lớn đối với Mộ Dung Thiên, ngoài Tuyết Ngưng được “đánh hắn” ra thì những người khác đều không được.
– Tiểu thư, chúng ta tiếp tục đi thôi, dù sao cũng chỉ là một con chó, căn bản giết bẩn tay.
Một tên thị vệ cao to nhất khom lưng cười nịnh nọt với nữ tử mặc váy đen kia rồi nhìn qua Mộ Dung Thiên bằng một ánh mắt khinh bỉ.
– Đi.
Nữ tử kia cũng không có nhiều lời trực tiếp bước đi, trước khi đi nàng còn hướng Mộ Dung Thiên đạp một cái thật mạnh rồi mới quay người đi.
– Đa tạ tiểu thư tha tội.
Dù bị đạp lăn quay hai vòng nhưng Mộ Dung Thiên vẫn cắn răng đứng lên cuống quýt nói với nữ tử, hắn biết rõ hiện giờ mình không thể manh động được, đám người kia hẳn không phải là người có gia thế bình thường, cái nào nên nhẫn thì nhẫn lại một chút quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Lúc xoay người đứng lên, Mộ Dung Thiên thấy một chiếc dây chuyền làm bằng ngọc thạch đeo trên cổ của nữ tử kia thì kinh ngạc một lát rồi sau đó nét mặt trở nên âm trầm.
– Vị tỷ tỷ này, người có biết nữ tử vừa rồi là ai không?
Mộ Dung Thiên hướng một thiếu phụ tuổi khoảng 32 bên cạnh khẽ hỏi.
Thiếu phụ kia nghe thấy lời của Mộ Dung Thiên thì không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái.
– Ngươi ngay cả Bạch nhị tiểu thư của Bạch gia mà còn không biết sao? Chả trách vừa rồi ngươi bị hành hạ đến nông nỗi này.
– Thì ta mới từ bên ngoài tới mà.
Bị nói trúng chỗ đau vẻ mặt của Mộ Dung Thiên không khỏi buồn bực.
– Chả trách chả trách, nhị tiểu thư Bạch gia nổi tiếng chua ngoa độc ác, lần sau ngươi gặp nàng tốt nhất nên quỳ xuống vái lạy đủ kiểu đi, tránh bị đánh đập như một vài người trước. Đến bây giờ ta mới cảm thấy ngươi là một kẻ đầu gỗ ngu ngốc.
Thiếu phụ hướng Mộ Dung Thiên nhìn một cái rồi làm ra vẻ mặt khinh thường.
– Ơ cái con mẹ nhà ngươi.
Mộ Dung Thiên vốn trong lòng đã có một cục tức đến bây giờ lại bị một con đàn bà bình thường chế nhạo nữa thì không thể nào kiềm chế được nữa kền gào lên.
Hắn đang định dơ tay lên đánh cho thiếu phụ một trận thì lại suy nghĩ gì đó liền thu tay lại, trên mặt hắn loé lên nụ cười nham hiểm. Hắn liếc nhìn xung quanh chỗ này hiện tại đã vắng người, thân hình nhanh như chớp túm thiếu phụ bên cạnh đi tới một cái xó nhỏ tối tăm không có người nào để ta tới.
– Ngươi… ngươi muốn làm gì, ta hét lên đó.
Thiếu phụ chợt nhận thấy tình cảnh có chút không ổn liền kinh hoàng hô lên vài tiếng.
– Ngươi cứ kêu đi, ở nơi xó xỉnh này không ai để ý tới đâu. Vốn ta có thành ý hỏi ngươi một chút chuyện, không ngờ ngươi lại khinh thường ta như vậy, lại còn chế giễu ta nữa.
Mộ Dung Thiên tức giận nói, bỗng chợt hắn nằm đè lên người thiếu phụ kia, hai tay điên cuồng cởi vạt áo của ả ra.
– Á, đừng… đừng mà.
Thiếu phụ kia kinh hãi hét lên, hai tay của ả gắt gao giữ lấy vạt áo không cho Mộ Dung Thiên bỏ ra nhưng ả chỉ là một người bình thường đâu địch lại sức của một người luyện võ như Mộ Dung Thiên.
Rất nhanh vạt áo đó bị Mộ Dung Thiên cởi ra để lộ ra cái yếm.
– Khà khà, tuy rằng ngươi đã có chồng nhưng ta không ngại thưởng thức ngươi một phen, tư vị thiếu phụ xem ra cũng không tồi A.
– Không, đừng.
Thiếu phụ nằm dưới thân của Mộ Dung Thiên không ngừng hoảng loạn dãy dụa. ‘Xoẹt’ một tiếng, chiếc yếm của ả đã bị Mộ Dung Thiên xé ra làm đôi để lộ ra bộ ngực trắng lớn.
Mộ Dung Thiên cười xấu xa cúi đầu xuống ngoạm lấy nụ hoa kia, tay còn lại không ngừng nắn bóp.
– Xin ngươi, xin ngươi tha cho ta đi.
Thiếu phụ không ngừng khóc lóc van xin Mộ Dung Thiên nhưng mà ả đã chọc lầm vào người không thể chọc được.
– Tha ngươi, hừ… không có chuyện đó đâu, ngoan ngoãn để ta hưởng thụ một phen thì ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Mộ Dung Thiên không nhân từ nói, hai tay hắn tiếp tục cởi chiếc quần cùng với tiểu khố của ả xuống để lộ ra vùng cỏ đen huyền bí.
Khẽ cúi người xuống hít một hơi(cái này hơi bựa xíu mong các đạo hữu Thông cảm cho tại hạ)một mùi vị ngai ngái nồng nồng truyền vào mũi làm thú tính của Mộ Dung Thiên dâng cao, đầu lưỡi hắn không ngừng liếm láp nơi đen nhánh ấy, hắn còn cảm nhận được nước từ bên trong đó đã chảy ra.
Thiếu phụ không nhịn được khẽ rên lên lên một tiếng nhưng hai tay của ả vẫn cố gắng đẩy đầu của Mộ Dung Thiên ra.
– Mùi vị xem ra không tệ.
Mộ Dung Thiên ngẩng đầu lên dâm đãng nhìn thiếu phụ, cũng quanh mặt hắn còn dính nước nhờn của ả để lại.
– Đừng mà… đừng mà.
Thiếu phụ càng ngày càng nức nở.
– Khà khà, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sung sướng.
Mộ Dung Thiên xấu xa vừa nói vừa dùng cự long mài sát nơi thân bí đó.
– Không.
Thiếu phụ đương như nhận ra được điều gì đó sắp đến liên cố gắng đẩy Mộ Dung Thiên ra khỏi thân thể ả, nhưng đã quá muộn, cái vật to lớn của hắn đã dần dần tiến sâu vào nơi ướt át nóng bỏng đó.
– Thật mềm, thật khít a.
Mộ Dung Thiên thân thể điên cuồng nhấp nhô trên người thiếu phụ xấu xa cười nhìn nàng.