Có lẽ là do đêm qua Tuyết Ngưng và Mộ Dung Thiên ‘làm’ nhiều quá nên hai người ôm nhau ngủ tới gần trưa.
Khi mà mặt trời đã lên đến đỉnh núi thì Tuyết Ngưng mới mở mắt ra.
Nhìn nam nhân đang ôm mình vào trong lồng ngực này Tuyết Ngưng trong lòng cảm thấy phức tạp, nàng cũng không biết mối quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Thiên hiện tại như thế nào nữa, đơn giản chỉ là quan hệ chủ tớ hay là một mối quan hệ mập mờ khác, nhưng trong đầu của nàng lại tồn tại một suy nghĩ: Kể từ khi nam nhân này cướp mất sự trong trắng của nàng thì quan hệ giữa giữa hai người cũng không phải quan hệ chủ tớ bình thường rồi.
Cho nên nàng lựa chọn quyết định buông tha số phận, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
Tuyết Ngưng đang trong suy nghĩ miên man thì Mộ Dung Thiên đã từ từ mở mắt tỉnh dậy.
Nhìn thấy nữ nhân trần truồng đang nằm trong lòng mình, Mộ Dung Thiên vẻ mặt có chút ngại ngùng, dù sao người ta cũng là chủ nhân của ngươi a.
– Chủ nhân, ngài dậy trước ta rồi.
Mộ Dung Thiên mở miệng xoá tan bầu không khí trầm lặng, giọng điệu của hắn có chút ngập ngừng, xấu hổ.
– Ừm.
Tuyết Ngưng cũng không nói nhiều, chỉ khẽ ừm một cái nhưng có điều vẻ mặt băng sương thường ngày của nàng đã không còn mà thay vào đó là vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ mới bước vào tuổi xuân.
Hai người trầm mặc một thời gian không nói gì, cuối cùng Mộ Dung Thiên mở miệng lên tiếng.
– Chủ nhân, hôm nay ngài phải rời khỏi đây rồi sao.
Tuy biết trước câu trả lời nhưng Mộ Dung Thiên vẫn cảm thấy có chút mất mát, đến bây giờ hắn cũng không các định được tình cảm mình dành cho Tuyết Ngưng là gì.
– Sao, không phải ta đi rồi ngươi sẽ được tự do một khoảng thời gian sao.
Trên mặt Tuyết Ngưng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Mộ Dung Thiên nghe được lời của Tuyết Ngưng nhưng hắn lại im lặng không nói gì, chỉ rúc đầu vào khe ngực của Tuyết Ngưng như một đứa trẻ biết làm nũng.
– Tiểu Thiên, ta muốn được ở trên.
Bỗng nhiên Tuyết Ngưng lật Mộ Dung Thiên lại phía dưới giọng nỉ non nói, môi nàng lần mò hướng môi của Mộ Dung Thiên mà cuồng nhiệt hôn tới, cảm giác như cái vật cứng rắn kia của Mộ Dung Thiên tiến vào trong nơi mềm mại của nàng Tuyết Ngưng không khỏi rên một tiếng yêu kiều.
Dần dần mông nàng chuyển động càng nhanh hơn, hai thân thể cứ thế mà dính sát vào nhau cùng với tiếng rên rỉ vang lên trong hang động. Tuyết Ngưng điên cuồng đưa đầu lưỡi của mình lần mò trong khe miệng của Mộ Dung Thiên miệng thở dốc nói.
– Tiểu Thiên, lát nữa chúng ta tắm uyên ương nhé.
…
Bữa tiệc nào cũng có lúc phải tàn, khi mặt trời đã lên quá đỉnh đầu thì Tuyết Ngưng cũng đã rời đi.
Lẳng lặng đứng trước cửa hang động, trong lòng của Mộ Dung Thiên có cảm giác mất mát, cho đến lúc này hắn mới phát hiện ra rằng: Hình ảnh của nàng đã dần dần thay thế vị trí của người con gái năm đó trong lòng hắn.
Khẽ thở dài một hơi Mộ Dung Thiên cũng quay trở lại thu dọn đồ đạc để rời đi, Tuyết Ngưng đi rồi hắn cũng chẳng còn có cái lý do gì mà lưu lại đây nữa. Tuy Màn Hoang sơn mạch đối với Mộ Dung Thiên là một nơi để rèn luyện không tồi nhưng chẳng có ai để bầu bạn cùng hắn tại đây thì hắn cũng nhất thiết không cần lưu lại nữa.
Tâm lý của Mộ Dung Thiên cũng không thích tẻ nhạt, dù sao đối với việc tu luyện thì cũng đừng quá cưỡng cầu cứ để tâm hồn của chính mình luôn thanh thản mới là thứ yếu.
Theo như lời nói của Tuyết Ngưng, đi về phía đông chừng 100 dặm(mình không biết đơn vị này tính kiểu gì, cứ lấy đại 1 dặm=1km các bạn nhé) sẽ tới một toà cổ thành, đó cũng xem như là nơi ngọa hổ tàng long, cao thủ nhiều vô số kể. Mộ Dung Thiên cũng tính tới nơi này sống một thời gian xem như là chờ đợi chủ nhân trở về, dù sao cuộc sống sinh hoạt giữa con người với con người vẫn khá hơn ở trong Màn Hoang sơn mạch chỉ toàn linh thú với cây cỏ kia.
Hắc Long thành, đúng với tên gọi của nó, Hắc Long thành là một toà thành cổ, toà thành nó diện tích rất là lớn, tường thành cũng rất cao được xây bằng cẩm thạch rắn chắc, mọi người ở quanh đây cũng không biết tòa thành này tồn tại từ bao giờ chỉ biết là cái tên của nó từ xa xưa đã được truyền từ đời này sang đời khác.
– Oa, tòa thành này thật lớn.
Đứng trước của thành là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ, trên thân nam tử có mặc một chiếc quần jean màu đen và một chiếc áo sơ mi trắng đang hiếu kỳ nhìn tòa thành cổ trước mắt này.
Đó không phải Mộ Dung Thiên thì là ai nữa, sau hai ngày cuối cùng Mộ Dung Thiên đã đến được Hắc Long thành, làm hắn ngạc nhiên chính là không chỉ có tòa thành này rất lớn mà cảnh tượng xung quanh đây cũng rất náo nhiệt, số lượng võ giả ơn đây nhiều vô số kể, từ cổng thành Mộ Dung Thiên có thể thấy những võ giả có thực lực sẽ cấp không thiếu, ngẫu nhiên cũng có võ giả xuất cấp.
– Đó chẳng phải là Linh giả sao.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên ngưng chuyển qua một hắc y nhân phía bên cổng thành, làm Mộ Dung Thiên thấy kinh ngạc là hắc y nhân kia chỉ có thực lực sẽ cấp ngang hắn mà tại sao được nhiều người quý trọng đến thế, ngay cả hai tên hộ vệ gác cổng còn phải cúi người khom lưng với hắc y nhân kia.
Thật ra thứ mà Mộ Dung Thiên nhìn thấy không sai. Ở trong Huyền Thiên đại lục này tuy người luyện võ luôn được xem trọng nhưng những người có thân phận là linh giả thì tất nhiên vẫn sẽ có chút địa vị so với võ giả hơn. Linh giả trời sinh có được tinh thần lực vượt trội hơn những người khác, giống như trong chiến đấu một vũ giả mà đấu với một linh giả thì tất nhiên linh giả sẽ cường đại hơn, công kích của linh giả rất quỷ dị, chỉ cần ngươi dính một chiêu của linh giả thôi thì ngươi sẽ ăn tổn thất không nhỏ, nhẹ thì tinh thần bị thương, nặng thêm chút ít thì có thể đầu óc bị biến thành ngu ngốc còn nặng nặng nặng hơn nữa thì ngươi các định đi.
Đến lúc đó linh hồn của ngươi sẽ trực tiếp vỡ nát, SRX không còn cơ hội tái sinh trên thế giới này nữa, mặc dù có mấy phần lợi hại nhưng linh giả chỉ phát huy lợi thế khi công kích từ xa, nếu để một vũ giả áp sát mà đánh giáp lá cà thì linh giả sẽ bị lâm vào thế yếu(Mấy ông chơi Lol chắc cũng hiểu được, Ad bắn ơ xa thì mạnh thật nhưng nếu để tướng sát thủ hoặc đấu sĩ áp sát thì…)
. Nhưng đó chỉ là một mặt tác dụng công kích của linh giả, còn nói linh giả còn có thể lợi dụng tinh thần lực cường đại của mình mà xâm nhập vào thức hải của kẻ khác để xem toàn bộ quá khứ của họ, đây đã là một lợi thế rất lớn của linh giả, linh giả cũng có thể luyện Đan vì có hệ tinh thần lực cường đại sẽ dễ đang trong việc khống chế hỏa hầu và linh dược hơn, tuy vũ giả cũng có thể luyện Đan nhưng xem như là rất kém buổi vì họ không có khống chế hỏa hầu tốt được như linh giả, hơn nữa vũ giả luyện đan. Cho nên linh giả là chức vụ cao nhất trong giới tu luyện, đi đến đây cũng được mọi người xem trọng.
– Đứng lại, muốn vào thành thì phải nộp phí, 30 ngân tệ một lượt.
Khi Mộ Dung Thiên vào đến cổng thành thì bị chặn lại bởi hai tên lính gác, cũng không nói nhiều, Mộ Dung Thiên lấy trong túi quần ra ngân tệ giao nộp rồi nhanh chóng đi vào thành.
Vào tới trong Hắc Long thành rồi Mộ Dung Thiên mới bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa nơi đây. Không hỏi là một tòa cổ thành, bên ngoài nhìn đã nguy Nga hùng vĩ rồi mà vào bên trong thì lại càng xung túc náo nhiệt hơn, xung quanh toàn là nhà lầu, sòng bài, thanh lâu, khách điếm… không một nơi nào là không sang trọng và nhíu Nga cả.
Mộ Dung Thiên xem xét tòa thành một hồi cuối cùng cũng đi đến trước một toà nhà cao hai tầng, nhìn có vẻ là một quán trà gì đó nhưng lại không có khách nào đến, cho tới khi Mộ Dung Thiên tới gần cửa thì thấy một tấm biển: “Bán Nhà”.
– Vị tiểu huynh đệ này, có phải ngươi tới tìm mua nhà không?
Một người đàn ông trung niên có đang người mập mạp chạy tới trước mặt Mộ Dung Thiên nở nụ cười phúc hậu.
Mộ Dung Thiên từ người đàn ông này có thể nhìn ra người đàn ông này chỉ có tu vi Vũ giả trung giai, hẳn là người không có tư chất tu luyện.
– Vị tiểu huynh đệ này có phải muốn mua nhà không? Nhìn trang phục của ngươi là ta biết ngươi từ nơi khác đến rồi, thế nào, có muốn mua không ta sẽ bán rẻ cho, qua hai ngày nữa là gia đình ta sẽ chuyển tới nơi khác.
Người đàn ông trung niên mặt cười cười nói một loạt với Mộ Dung Thiên.
– Có phải chỗ này ngươi từng mở quán trà?
– Đúng đúng, nếu vị tiểu huynh đệ này muốn mua thì ta sẽ bán luôn tất cả ấm chén… giá cả thì thoát thuận, thế nào?
Người đàn ông trung niên hào hứng nói.
– Được rồi ta sẽ mua.
Mộ Dung Thiên cũng không nhiều lời, hắn từ trong giới chỉ lấy ra hai cái răng nanh của U Văn Báo đợt trước săn tới cho tên trung niên kia.
– Đây là răng nanh linh thú tam giai U Văn Báo, ngươi xem có đủ hay không.
– Quả thật là răng nanh linh thú.
Người đàn ông trung niên lia run run giọng một hồi rồi cẩn thận cất chúng vào người.
– Tiểu huynh đệ, vậy thì tốt quá, thành giao.
Tuy người trung niên kia là một võ giả cấp thấp nhưng cuộc sống lăn lộn trong Hắc Long thành cũng không phải ngày một ngày hai, trong khoảng thời gian hắn sinh sống cũng đã từng thấy xương cốt, răng nanh ninh thú trong chợ bán ra tất nhiên đối với đồ của Mộ Dung Thiên hắn sẽ nhận ra ngay.
– Vậy tiểu huynh đệ chờ chút, ta vào với lão bà thu dọn đồ đạc.
Tên chủ nhà hướng Mộ Dung Thiên cười nịnh nọt rồi chạy đi.
Cho đêm khi trời tối căn nhà này đã thực sự là của Mộ Dung Thiên.