Chương 14: Mộ Dung Thiên

Cùng lúc đó tại chỗ Tuyết Ngưng đang đứng.

Tuyết Ngưng đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lên trên trời, trong con ngươi xinh đẹp hiện rõ phần tức giận.

Không bao lâu sau Trên không trung xuất hiện một đám người ba nam hai nữ, đám người này cùng mặc trang phục đồng màu đen, trên đó có các hình đồ án hoa văn phức tạp, nhưng đây không phải điểm nổi bật, có thể nói nếu để một vũ, linh giả thấy nhóm người này chắc chắn họ sẽ quỳ xuống ăn nói khép nép buổi vì nhóm người áo đen này không đi trên mặt đất, nói rõ hơn là bọn họ đang lơ lửng trên. Không trung, phía sau mỗi người là một đôi cánh cánh dài.

Linh lực hoá cánh.

Đúng vậy đó là linh lực hoá cảnh, khi một võ giả (linh và vũ) tu luyện tới cảnh giới Vũ(linh)xuất thì có thể ngưng tụ linh lực ra đôi cánh để phi hành nhưng cùng với đó nếu linh lực của ngươi không thâm hậu thì muốn phi hành cũng chả phi hành được bao lâu vì linh lực hoá cánh làm tiêu hao linh lực rất khổng lồ.

Đám người áo đen này tướng mạo của mỗi người đều thập phần dễ nhìn, nam thì anh Tuấn tiêu sái, nữ thì xinh đẹp như hoa, mà trên lưng mỗi người đều xuất hiện một đôi cánh chứng minh họ đều đạt tới cảnh giới Vũ, linh suất.

– Hừ, các ngươi tới đây có chuyện gì. Không phải ta đã nói ta không liên quan gì tới gia tộc gì nữa hay sao.

Khi đám người này đáp xuống trước mặt Tuyết Ngưng còn chưa kịp chào hỏi nàng thì Tuyết Ngưng đã lạnh giọng bất mãn nói, dường như là nàng không có mấy thiện cảm đối với nhóm người áo đen hai nữ ba nam này.

– Sư muội, lần này trong tộc xảy ra chuyện, ta phụng mệnh gia chủ tới để đưa sư muội về gia tộc.

– Văn Kiếm sư huynh, ngươi về nói với tộc trưởng là ta sẽ không quay trở lại trong tộc nữa, hai năm trước ta đã tuyên bố rằng sẽ ra ngoài lịch lãm, chuyện trong tộc không liên quan đến ta, ngươi đi đi.

– Cái này… Sư muội, đây không phải là quyền do ta quyết định, mà là do tộc trưởng phái ta tới tìm muội, dù sao muội cũng là tộc nhân trong tộc chúng ta, gia tộc có chuyện muội cũng cần phải góp phần vào giúp đỡ.

Cái tên được gọi là Văn Kiếm kia nhìn Tuyết Ngưng với cặp mắt say mê sau đó hẵng giọng nói.

– Giúp đỡ? Hahahaha… Hừ… thật không biết xấu hổ, chuyện năm xưa của phụ mẫu ta các ngươi nói các ngươi hết cách giải quyết nhưng ta biết các ngươi căn bản không muốn giúp phụ mẫu ta, đến bây giờ ngươi trong tộc các ngươi lại tỏ ra cái thái độ này kêu ta về gia tộc… hahahaha… nực cười, người như các ngươi đúng là cái loại không biết xấu hổ.

Tuyết Ngưng như nhớ lại chuyện năm xưa thì điên cuồng cười nhưng lại mang theo vài phần chua xót, đau khổ.

– Sư muội, mọi chuyện không như muội nghĩ đâu, hay bây giờ muội thu dọn hành trang trở về gia tộc với chúng ta đi, tộc trưởng và đại trưởng lão đang lòng chờ muội lắm đó.

Văn Kiếm thấy Tuyết Ngưng cười như điên cũng nhíu đôi mày lại, hắn nhẹ giọng nói với Tuyết Ngưng, nhưng đáp lại lời nói của Văn Kiếm chỉ là khuôn mặt lạnh như băng của Tuyết Ngưng.

– Ta sẽ không về cái nơi đó, các ngươi mau đi đi, nếu không ta sẽ giết chết các ngươi, đừng tưởng là người trong tộc thì ta không dám giết.

Nói rồi trên hai tay của nàng ngưng tụ ra hai đóa hoa liên huyết sắc không ngừng xoay tròn.

Đám người áo đen cũng trầm xuống, hiển nhiên đối với lời nói của Tuyết Ngưng họ tin là thật.

– Tuyết Ngưng sẽ sư muội, nếu muội không về với chúng ta thì đừng trách chúng ta vô lễ với nàng.

Một tên trong đó đứng ra nói, bốn người còn lại cũng nhìn nhau bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Nhưng chưa hai bên chưa kịp động thủ thì trong rừng lại có động tĩnh, dường như là có người đang truy đuổi nhau.

“Vụt”

Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc kỳ lạ từ trong hàng cây nhảy ra, nhìn bộ dáng có vẻ chật vật hẳn chừng bị nội thương. Phía sau nam tử này là hai tên đại hán giống như người điên ngông cuồng truy đuổi hắn.

– Tiểu tử chết đi.

Khoảng cách ngày càng gần, một tên đại hán ngưng tụ một đạo chưởng ẩn màu xanh lục hung hăng đánh vào người nam tử này.

“Oẹ” một tiếng, nam tử này phun ra một ngụm máu tươi, hắn bị dội theo lực lượng phản chấn ngã về phía trước đám người Tuyết Ngưng. Nam tử này không phải Mộ Dung Thiên thì là ai.

– Khụ Khụ Khụ.

Mộ Dung Thiên ôm ngực ho khan thêm vài cái, bộ dạng lúc này của hắn nhìn trông rất khổ sở, chiếc áo vốn còn đẹp nhưng lại bị máu tươi của hắn nôn ra làm bẩn hết.

Văn Kiếm và tên bên cạnh thấy một cảnh này không khỏi nhíu mày.

– Hừ, cút ngay, chỉ có cảnh giới vũ sư nhỏ nhỏ mà dám tới đây quấy nhiễu công chuyện của ta, cho ngươi thời gian phút mốt mang theo tên mặt trắng này rời đi, còn nếu không đừng trách ta độc ác.

Tên Văn Kiếm khẽ quát cố tình tản ra thực lực Vũ suất.

– Dạ, không dám không dám, thưa đại nhân, tiểu nhân sẽ cút.

Tên đô con và tên để râu dê dưới sức ép về khí tức cảnh giới liền bị dọa sợ, hai tên này sợ đến sắp tiểu ra quần liền ba chân bốn cảng chạy nhanh đi nhưng vẫn không quên mang Mộ Dung Thiên theo. Đối với hai tên bọn chúng hôm nay là ngày gì chứ, đi cướp một tên tiểu tử không thành mà còn bị hắn giết đi ba người, truy đuổi hắn đến tận đây lại còn gặp cao thủ Vũ suất, không bị giết là may rồi. Hai tên này thầm nhủ, sau khi trở về phải phanh thây Mộ Dung Thiên thành trăm mảnh giải đen mới được.

Nhưng Tuyết Ngưng đâu có để hai tên này chạy dễ dàng như thế, hai tay của nàng phóng ra hai đóa hoa liên nhanh như chớp bay vào trong lồng ngực của chúng, đáng thương cho tên to con và tên để râu dê đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.

– Cầm lấy.

Tuyết Ngưng vứt một lọ Đan dược chữa thương cho Mộ Dung Thiên, chỉ có điều ánh mắt bây giờ của nàng không còn lạnh lùng bằng ban nãy.

Văn Kiếm đứng một bên cũng nhìn thấy vẻ khác thường của Tuyết Ngưng không khỏi cau mày, lại nhìn qua bên Mộ Dung Thiên nhếch môi khinh thường.

– Không ngờ ngươi được muội muội của ta rủ lòng từ bi cứu giúp, nếu đã lấy xong đan dược thì mau cút đi, đừng có ơn đây làm bẩn mắt ta.

Mộ Dung Thiên tay cầm lọ đan dược ngây ngô nhìn những người xung quanh như đang không hiểu chuyện gì xảy ra, một lúc sau hắn mới ngờ nghệch hỏi Tuyết Ngưng, giọng điệu thập phần “ngây thơ”.

– Chủ nhân, vị đại thúc đó là ai vậy? Từng này tuổi rồi mà còn chạy la cà ở ngoài đường, nhìn kì quá đi.

– Phì.

Nghe được câu nói này của Mộ Dung Thiên, tuyết Ngưng bỗng nhiên phì miệng nở một nụ cười, còn đám người mặc áo đen mặt mũi thì xanh lại.

– Hỗn xược, muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.

Mặt mũi của Văn Kiếm đen như không thể đen hơn, hắn đường đường là một Vũ suất, dung mạo cũng không tồi mà bây giờ lại bị một trên thấp hơn mình tới ba đại cảnh giới làm mất mặt, đây là một loại sỉ nhục, trong lòng Văn Kiếm oán hận nếu hôm nay không giết cái tên này thì ắt ngày sau thanh danh của mình sẽ bị nhắn làm ảnh hưởng.

Càng nghĩ càng thấy tức, Văn Kiếm mắt lộ rõ sát khí, trên tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm hướng cổ họng của Mộ Dung Thiên mà đâm tới.

Mộ Dung Thiên trong lòng thầm hô không xong, khi han đang chuẩn bị vận dụng toàn lực để trốn chạy thì Tuyết Ngưng đã xông lên đỡ một kiếm kia của Văn Kiếm.

– Văn Kiếm sư huynh, ngươi muốn giết hắn đã hỏi ý kiến của ta chưa.

Giọng nói của nàng âm u lạnh lẽo làm cho người ra cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm đi mấy độ.

– Hừ, Ngưng sư muội, lẽ nào muội chỉ vì một tên Vũ giả mà gây nên mâu thuẫn giữa hai chúng ta.

– Chúng ta?

Tuyết Ngưng nhếch miệng như cười như không.

– Ngươi là cái gì của ta😏

– Ta… Ta.

Văn Kiếm nhất thời á khẩu không nói được gì chỉ dùng cặp mắt oán hận nhìn Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Thiên coi như làm ngơ, hắn ngồi một bên dựa vào gốc cây, nhắm mắt hưởng thụ cái cảm giác Đan dược chữa thương.

– Còn nữa…

Tuyết Nhưng lần lượt nhìn năm hắc y nhân nói:

– Lần này chuyện các ngươi tìm tới làm phiền ta ta còn chưa tính sổ, các ngươi mau đi đi đừng có làm phiền ta.

– Ngưng tỉ tỉ, sở dĩ trong tộc có chuyện là một thứ, nhưng cái này mới phải thứ yếu.

Bỗng một nữ tử trong đó đứng ra nói với Tuyết Ngưng, sau đó họ lại thì thầm to nhỏ với nhau, qua một thời gian suy nghĩ, Tuyết Nhưng sắc mặt phức rạp hướng năm người mặc áo đen nói.

– Được rồi, chuyện lần này ta sẽ về một chuyến, Văn Kiếm sư huynh ngươi dẫn bọn họ về trước đi, ngày mai ta sẽ xuất phát về gia tộc.

Văn Kiếm cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu nhìn Tuyết Ngưng một cái sau đó liếc qua Mộ Dung Thiên với ánh mắt hận thù rồi rời đi.

Sau khi đám người áo đen rời đi, trời cũng bắt đầu tối, hắn chỉ bắt gặp được những tia nắng cuối cùng của ngày hôm nay sau đó là màn đêm tĩnh mịch.

– Chủ nhân, có phải người chuẩn bị đi đâu không?

Mộ Dung Thiên tay cầm ấm trà rót cho Tuyết Ngưng một chén tò mò hỏi.

“Chát”

Một cái tát vang lên trong hang động, Mộ Dung Thiên thể bản năng hai tay ôm mặt mếu máo nói.

– Chủ nhân, tại sao ngài đánh ta.

– Nghĩ đến đám người sáng nay làm ta không vui.

– 🤧

– Ra là ngài phải trở về gia tộc của mình, chủ nhân, trước khi đi ngài có gì muốn phân phó cho ta không?

Tuyết Ngưng gạt cánh tay không an phận của Mộ Dung Thiên trên bụng mình ra nhìn hắn nghiêm túc nói.

– Có một số nhiệm vụ ta sẽ giao cho ngươi đi làm, nói là nhiệm vụ nhưng nói rõ hơn là cơ hội để ngươi rèn luyện bản thân của mình. Còn nữa, nếu như ta còn thấy cái tay của ngươi không an phận, thì ta không ngần ngại lấy đi một cánh tay của ngươi đâu.

Mộ Dung Thiên lè lưỡi thu tay của mình lại, cái nữ nhân điên này lúc cho sờ lúc không cho sờ.

Tiếp nhận cái Ngọc giản của Tuyết Ngưng, sau khi xem xét bên trong, tâm tình của Mộ Dung Thiên trùng xuống.

– Chủ nhân à, sao toàn là nhiệm vụ trộm đồ với ám sát thế này cơ chứ.

– Cho ngươi thì ngươi cứ thực hiện đi.

Tuyết Ngưng trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên, sau đó nàng lắc lắc đầu đưa cho hắn thêm cái Ngọc giản nữa.

– Đây là ngọc giản truyền tin, nếu ở ngoài có chuyện gì thì hãy báo cho ta một tiếng. Trong khoảng thời gian này ta sẽ ở lại gia tộc khá lâu, ngươi ở bên ngoài hãy cẩn thận.

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên, đây là lời nói của Tuyết Ngưng sao, không có chút nào gọi là lạnh lùng thường ngày a. Khoé mắt hắn rưng rưng.

– Có những lời này của chủ nhân là ta cảm động rồi, ta mong ngày sau gặp lại chủ nhân sẽ không còn bệnh điên này nữa.

– Muốn chết.

Tuyết Ngưng nghe Mộ Dung Thiên nói vậy hai mắt nàng phún hỏa, không khách khí hai người đang ngồi gần nhau đè lên Mộ Dung Thiên tát cho hắn mấy cái.

Chát chát chát.

Cho đến khi ‘dạy dỗ’ Mộ Dung Thiên xong Tuyết Ngưng mới phát hiện tư thế của hai người có chút không tự nhiên, buổi vì bây giờ là buổi tối, xung quanh không có người chỉ có một mình nàng và Mộ Dung Thiên cho nên Tuyết Ngưng mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng tang, trong làn váy ngủ có thể thấy được làn da trắng như tuyết như ẩn như hiện sau lớp áo của mình, nơi cổ áo của Tuyết Nhưng hơi thấp, lúc nàng cúi xuống đánh Mộ Dung Thiên đã làm lộ ra bầu ngực to tròn trắng muốt.

– Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là ta sẽ móc mắt ngươi.

Tuyết Ngưng hai má đỏ bừng quát Mộ Dung Thiên, Tuyết Ngưng giờ đây giống như là một tiểu thư Khuê các hay thẹn thùng, đâu còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa.

– Chủ nhân, nàng thật đẹp.

Mộ Dung Thiên như si như mộng nói, hai người hiện giờ thân thể gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

– Chủ nhân, hay là chúng ta…

Hơi thở của Mộ Dung Thiên ồ ồ có chút đứt quãng, hắn tiến sát tới gần Tuyết Ngưng hơn, hắn phả hơi thở nóng bỏng của mình vào gáy của nàng, miệng khẽ cắn lên cái tai xinh xinh đó.

– Không được, Tiểu Thiên… ngươi dừng lại ngay… nếu… không… ta sẽ giết chết ngươi.

Tuyết Ngưng giọng nỉ non nói với Mộ Dung Thiên, hai mắt của nàng đã trở nên mê ly, da thịt cũng trở nên ửng hồng còn hơi thở cũng nóng bỏng hơn, hiển nhiên Tuyết Ngưng nàng đã động tình.

Từ lần trước “bất hạnh” uống phải xuân dược, Tuyết Ngưng đã có mối quan hệ mập mờ với Mộ Dung Thiên, từ lần đó tới giờ đã là năm tháng, trong năm tháng này mọi sự ham muốn, tịch mịch trong lòng của Tuyết Ngưng luôn bị nàng đè nén trong người, có đôi lúc Tuyết Ngưng có suy nghĩ mình là nữ nhân không biết vô sỉ hay không, rõ ràng bị một tên nam tử quen biết không bao lâu mà còn là thuộc hạ của nàng lấy đi sự trong trắng mà mình gìn giữ bấy lâu nay mà nàng không hận hắn mà còn giúp hắn nâng cao thực lực, vì thế nội tâm trong lòng Tuyết Ngưng rất hỗn loạn, nàng đã luôn từng hứa với bản thân mình cả đời này sẽ không cho nam nhân động vào người mình nữa.

Nhưng đâu có dễ ăn như vậy😗

Bây giờ thân thể nàng gặp phải sự kích thích của Mộ Dung Thiên, hơn nữa là mùi nam nhân quen thuộc, những kìm nén trong lòng nàng cuối cùng cũng bộc phát ra, nó giống như một liều xuân dược vậy, làm cho Tuyết Ngưng bị dục vọng chi vối, trong mắt nàng không còn một tia lý trí nào.

Mộ Dung Thiên thấy Tuyết Ngưng đã động tình rồi, hắn không do dự cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ mọng của Tuyết Ngưng, hai tay Mộ Dung Thiên không ngừng di động trên thân thể mềm mại đẫy đà của nàng, một tay hắn vuốt ve ngọn tuyết phong cao ngất của nàng, tay kia hướng tới đai lưng của vưu vật này mà cởi xuống.

– Ưm.

Tuyết Ngưng bị Mộ Dung Thiên hôn xuống cũng hưng phấn phối hợp theo, giờ phút này trong mắt nàng chỉ có người nam nhân trước mắt mình mới có thể đem đến sự thỏa mãn cho nàng, đem đến yêu thương dành cho nàng.

Không bao lâu sau thân thể trần trụi của Tuyết Ngưng hiện lên trước mặt hắn, Mộ Dung Thiên thở ồ ồ cúi xuống giữa hai chân của nàng khẽ hít một hơi ngửi mùi tư vị của nữ nhân thành thục này, đầu lưỡi khẽ quét một đường nhẹ(khụ, đoạn này bựa dâm quá mong các vị đạo hữu thông cảm. Vị nào thích đọc thì hãy từ từ chậm rãi đọc, vị nào không thích đọc xin hãy tua nhanh đi.

– Chủ nhân, ngài thật là thơm.

Tuyết Ngưng tuy đã bị dục vọng che mờ lý trí nhưng với hành động của Mộ Dung Thiên vẫn làm cho nàng cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà tuy có xấu hổ nhưng nàng vẫn thích.

– A… ư… nữa đi, tiểu Thiên, nữa đi, rất thoải mái… aa.

– Tiểu Thiên ngươi biết không, ta rất thích ngươi làm như thế này với ta, cảm giác phía dưới như được âu yếm, đùa nghịch… làm cho ta rất thoải mái… nữa đi… A.

Lời nói của Tuyết Ngưng khiến cho đầu của Mộ Dung Thiên như muốn nổ tung. Như một liều thuốc, hắn nằm lên trên thân thể của Tuyết Ngưng hung hăng mà hôn nàng, cự long khẽ mài sát với khu đào nguyên ẩm ướt của Tuyết Ngưng, thẳng đến khi nàng không chịu nổi muốn dùng ánh mắt giết người nhìn hắn thì hắn mới khẽ đưa cự long vào sâu bên trong.

– A…

Giống như cá gặp nước, thân thể hai người dính sát vào nhau đều cùng rên lên một tiếng.

Cảnh xuân sắc hiện lên trong hang động.

Hai người cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết là thẳng cho đến khi hạ thân của Nàng tràn ngập dịch trắng của Mộ Dung Thiên thì Tuyết Ngưng mới mỉm cười thỏa mãn rúc vào trong ngực của Mộ Dung Thiên mà ngủ ngon lành.

Mộ Dung Thiên nhìn nữ nhân như con mèo nhỏ nằm trong lòng mình không kìm được hôn lên trán nàng một cái, sau đó cũng ôm nàng ngủ theo luôn.