Chương 13: Mộ Dung Thiên

Mộ Dung Thiên đang trên đường đi tìm thức ăn thì thấy một nhóm người mặc đồ da chắn đường trước mặt hắn, nhóm người này bốn nam một nữ, cả người họ đều lưng mang một thanh cự kiếm nhìn qua có vết rất nặng.

– Nhẫn trữ vật.

Một tên trong đó phát hiện Mộ Dung Thiên tay có đeo nhẫn trữ vật thì ánh mắt toát lên một cỗ lửa nóng, nhẫn trữ vật a, cả năm người họ liếc nhìn nhau cười ẩn ý.

Một tên có vết sẹo dài trên mặt tiến liên hất hàm nói với Mộ Dung Thiên, giọng điệu thập phần khinh thường.

– Tiểu tử, khôn hồn thì giao cái vật trong tay ngươi ra nếu không thì chết, đại gia ta không thích nói nhiều.

Trong lòng Mộ Dung Thiên trầm xuống, đám người này rõ ràng muốn cướp nhẫn trữ vật của hắn đây mà, tuy trong năm tháng vừa qua Mộ Dung Thiên đã đột phá tới Vũ Sư giai bưng trực giác nói cho hắn biết đám người trước mắt tu vi cũng không thua kém gì mình, vì thế Mộ Dung Thiên bèn giả bộ làm mặt sợ hãi.

– Mấy vị đại nhân, xin các ngài hãy tha cho ta được không, chỉ cần các ngài để cho ta ra khỏi đây thì ta sẽ hướng gia gia ta tặng không ít lễ vật cho ngài.

Đang người của Mộ Dung Thiên cao gầy, khuôn mặt thanh tú với vẻ mặt sợ hãi dễ làm cho người ta nhìn hắn là công tử bột chỉ biết ăn chơi không làm được tích sự gì.

Mộ Dung Thiên cố làm ra vẻ mặt sợ hãi nhưng tên mặt sẹo kia lại khinh thường cười độc ác.

– Haha, tha cho ngươi? Tiểu tử ngươi tưởng chúng ta là đồ ngu hay sao, tha cho ngươi để ngươi về nói với cái tên gia gia của người kia sao, khôn hồn thì mau đưa chiếc nhẫn ra đây nếu không thì đừng trách ta độc ác.

Dứt lời tên mặt sẹo lấy cây cự kiếm trên lưng ra, hai mắt tên này đã hiện lên sát khí, bất cứ lúc nào cũng có thể chém chết Mộ Dung Thiên. Bốn người còn lại nhìn như không có phản ứng gì, giống như là đang xem kịch vậy.

– Mặt sẹo, đừng có giết tiểu tử này, ta thấy tên này cũng không tồi đem về làm đồ chơi cũng không tệ.

Một nữ nhân có dáng vẻ diêm dúa trong bốn người bọn chúng nói với tên mặt sẹo, bộ dạng lẳng lơ nhìn Mộ Dung Thiên bằng ánh mắt thèm thuồng dâm đãng.

– Hừ đúng là ả dâm phụ, chỉ một trên vũ giả mà thôi, giết hắn chỉ làm bẩn tay đại gia ta.

Tên mặt sẹo hừ lạnh một tiếng với ả đàn bà diêm dúa kia rồi nhìn về phía Mộ Dung Thiên.

– Tiểu tử thế nào, ngươi đưa ta chiếc nhẫn trữ vật ta tha mạng sống cho ngươi, ta nghĩ hẳn là ngươi là người biết thức thời, nói cho ngươi biết xưa nay người chết trong tay ta không dưới một trăm cũng năm mươi. Ta nghĩ ngươi hẳn là người biết thức thời.

Trong lòng tên mặt sẹo nghĩ nếu Mộ Dung Thiên đưa cho hắn chiếc nhẫn thì hắn vẫn sẽ giết Mộ Dung Thiên để tránh mối họa sau này, một tên chỉ thực lực võ giả mà có được cái nhẫn trữ vật thì ai mà biết thế lực sau lưng của nó như thế nào cơ chứ.

Mộ Dung Thiên vẫn trầm mặc cúi đầu không nói gì, phải đợi một lúc sau Mộ Dung Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn tên mặt sẹo, chỉ có điều dáng vẻ sợ hãi của hắn lúc nãy đã biến mất mà thật vào đó là nét mặt lạnh lùng.

– Nếu như ta nói ta sẽ không đưa cho ngươi thì sao.

– Lớn mật.

Mặt sẹo hiển nhiên đã bị lời nói của Mộ Dung Thiên chọc giận rồi, hắn chậm rãi bước tới Mộ Dung Thiên nhưng không có cầm kiếm mà hai tay của mặt sẹo ngưng tụ thành một đạo chưởng ấn màu xanh lục.

– Vốn dĩ cho ngươi một con đường sống nhưng ngươi lại không biết điều, đã vậy ta sẽ tiến ngươi một đoạn đường về Tây Thiên.

Dứt lời, chưởng ấn trong tay mặt sẹo nhanh chóng hướng tới trước người Mộ Dung Thiên, bốn người còn lại dường như cũng không chú ý tới cảnh này cho lắm, giết một gã vũ giả thôi, căn bản bốn người bọn chúng không quan tâm.

Nhưng lúc này có một sự việc kỳ quái xảy ra.

Ngay khi chưởng ấn màu xanh lục đó sắp đánh trúng Mộ Dung Thiên thì hắn khẽ xoay người qua né tránh, bộ dạng giống như là quá dễ dàng, cùng lúc đó trên tay Mộ Dung Thiên không biết khi nào xuất hiện một thanh chủy thủ thanh sắc hướng tới tên mặt sẹo vẽ một đường quét ngang đẹp mắt.

Tên mặt sẹo dường như cũng không phải dạng vừa, khi chủy thủ của Mộ Dung Thiên quét tới, tên mặt sẹo ngay lập tức cúi thấp người xuống lộn vài vòng dưới đất bộ dạng hết sức khó coi.

Khi một Võ giả(linh giả, vũ giả) tu luyện tới một cảnh giới nhất định thì sẽ có khả năng cảm nhận được mùi nguy hiểm khi trong chiến đấu nên tên mặt sẹo vừa rồi né được một nhát dao của Mộ Dung Thiên cũng không quá ngạc nhiên.

– Vũ… vũ sư, mẹ nó tên này giả trư ăn thịt hổ, cùng nhau xông lên giết tên…

Tên mặt sẹo dường như khá hoảng hốt khi nhận ra Mộ Dung Thiên ẩn giấu thực lực, vì thế nên mặt sẹo hét to gọi bốn người kia cùng nhau xông tới giết Mộ Dung Thiên, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu đã thấy phần ngực mình đau nhói. Hai thanh phi đao như quỷ như ma không biết khi nào đã cắm sâu trong vị trí trái tim của tên mặt sẹo, bốn người kia cũng cảm thấy kinh hãi, bọn chúng cũng không biết khi nào trên ngực mặt sẹo đã cắm hai thanh phi đao, chỉ thấy hai đường sáng nhanh như chớp lướt qua rồi cắm ở trên ngực mặt sẹo.

– Muốn đoạt đồ vật từ trong tay ta? Không có cửa đâu.

Mộ Dung Thiên Lạnh lùng nhìn cái xác của mặt sẹo sau khi chết đi vẫn hiện lên nét không cam lòng nói.

– Ám khí, chúng ta cùng xông lên giết tên tiểu tử này báo thù cho mặt sẹo.

Một gã to con mặt đầy lông gầm lên giận dữ, sau đó liền cầm cự kiếm điên cuồng hướng Mộ Dung Thiên mà chém tới, ba người còn lại cũng thuận thế xông lên.

Mộ Dung Thiên vẻ mặt lạnh lùng trầm xuống, bốn tên này thực lực tương đương với hắn căn bản không phải thứ mà Mộ Dung Thiên có thể cân được, tuy hắn có tốc độ quỷ dị với ám khí nhưng công pháp hắn tu luyện lại là công pháp thiên về cho những sát thủ, nếu bảo hắn đánh trực diện với bồn tên này là điều không thể A, đây là một thế giới thực lực vi tôn dùng thực lực bản thân ra để giải quyết chứ không phải giống như ở “kiếp trước” cầm yasuo đi gánh team được.

– Tiểu tử chết đi.

Tên to con không để cho Mộ Dung Thiên có cơ hội để suy nghĩ, hai tay hắn cầm cự kiếm hướng Mộ Dung Thiên mà bổ xuống, mà ba người còn lại cũng nhanh chóng nắm lấy thời cơ vây Mộ Dung Thiên từ bốn phía, tất cả đều dùng cự kiếm bổ vào người hắn.

– Chết.

Thân hình của Mộ Dung Thiên toát ra mồ hôi lạnh, dưới bốn lưới kiếm này khiến hắn không được khinh suất liền vận dụng toàn lực sử dụng thân pháp tránh né khỏi bốn lưỡi kiếm kia, cùng lúc đó trên tay của Mộ Dung Thiên xuất hiện sáu chuôi phi đao có gắn lá bùa hướng bốn người họ phóng tới.

– Khốn nạn, không ngờ nó có thể thoát ra được.

Ả đàn bà ăn mặc diêm dúa kia thấy Mộ Dung Thiên tránh được thì không khỏi tức giận mắng.

– Cẩn thận.

Tên to con kia sau khi đỡ được sáu chuôi phi đao kia của Mộ Dung Thiên thì không khỏi hoảng hốt kêu to lên, bọn chúng đều cảm thấy có điều gì không ổn liền vận dụng linh lực tạo thành một vòng bảo gọi quanh người.

Đúng lúc này… BÙM.

Lá bùa trong thanh phi đao ấy đột nhiên phát sáng và nổ tung. Tuy vụ nổ không được hoành tráng lắm nhưng cũng đủ để phá vớ vòng bảo hộ quanh người bọn chúng.

Mộ Dung Thiên đứng ngoài cười nhạt, xem ra đúng với dự đoán của mình.

– Chết tiệt, tại sao có cả bom khói.

Một tên trong đó lớn tiếng thét ra, bọn chúng dĩ nhiên bị bom khói vây quanh người, căn bản xung quanh đều là khói đen không nhìn được thứ gì.

– Vụt.

Một tiếng âm thanh do người sử dụng tốc độ chạy vụt qua trước mặt bọn chúng.

– Cẩn thận.

Một tên trong số đó lên tiếng cảnh giác, tuy bị lạc vào trong bom khói mù mịt không nhìn thấy gì nhưng đối với võ giả mà nói vẫn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm tồn tại xung quanh.

Tên đó còn muốn nói thêm gì nữa với đồng bạn nhưng đã quá muộn, một thanh châm nhỏ bay nhanh tới phía mắt hắn, vốn tên đó đang định tránh đi nhưng người tính không bằng trời tính, vốn gã này có cho rằng có thể tránh được thanh phi châm đó nhưng đằng sau lưng gã lại có cảm giác đau đớn và mát lạnh, gã đã bị một thanh chủy thủ đâm xuyên qua ngực sau đó chết không nhắm mắt.

– Lão tam.

Tên to con dường như đau đớn gọi tên gã vừa mới chết kia, tuy không nhìn thấy gì nhưng hắn có thể Thông qua khí tức mà phát hiện ra.

Thế nhưng tại sao lại không phát hiện ra được khí tức của Mộ Dung Thiên? Đó là bởi vì Mộ Dung Thiên tu luyện Thiên Sát quyết, bộ pháp quyết này vốn dĩ chủ yếu là dành cho sát thủ, thích khách tu luyện mà đã là một sát thủ thì phải vô thanh vô thức tiêu diệt kẻ địch, một kích tất sát, quỷ dị khó lường. Với lại ngay cả Mộ Dung Thiên cũng không biết Thiên sát quyết là bộ công pháp có phẩm giải gì, chỉ biết rằng nó là một bộ pháp quyết thần bí do Tuyết Ngưng kể lại.

– Các ngươi đều phải chết.

Giọng nói âm u của Mộ Dung Thiên trong khói đen truyền tới, tiếng nói vừa dứt, thân hình của hắn liền vọt tới ả đàn bà có bộ dáng lẳng lơ này một dao hướng cổ mà đâm.

Ả đàn bà này chỉ có thực lực Vũ sỹ trung giai làm sao có thể là đối thủ của Mộ Dung Thiên chứ.

– Tứ nương cẩn thận.

– KHÔNGGGGGG.

Ả đàn bà hoảng sợ hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó ‘Phập’ một dòng máu đỏ tươi từ cổ của ả điên cuồng phun trào ra.

– Tiểu tử, ta muốn ngươi chết.

– Giết chết tên tiểu tử này báo thù cho bọn họ.

Tên to con và một gã để râu dê còn lại giống như mất lý trí điên cuồng danh dữ thét dài. Năm người bọn chúng muốn cướp đồ vật trên người Mộ Dung Thiên nhưng không thành mà lại bị hắn giết đi mất ba người, còn cái nhục nào nhục bằng cái này cơ chứ.

Tuy nói tốc độ giết người của Mộ Dung Thiên quá nhanh cũng quá hoàn mỹ nhưng thay vào đó lại làm tiêu hao một lượng lớn linh lực của hắn, trong lúc nhất thời sự vận hành linh lực trong cơ thể của Mộ Dung Thiên bị mất ổn định vô tình làm lộ khí tức của hắn.

– Ta muốn ngươi chết.

Trong nháy mắt cảm nhận được khí tức của Mộ Dung Thiên, tên to con kia và gã râu dê còn lại điên cuồng công kích vào nơi Mộ Dung Thiên đang ẩn nấp.

Đối với hàng loạt công kích điên cuồng như thế Mộ Dung Thiên không có cách nào tránh dành tạo ra một vòng bảo hộ xung quanh cơ thể lấy cứng chọi cứng, nhưng đối với hàng loạt công kích điên cuồng như thế, lại là đấu với hai người, huống chi Mộ Dung Thiên đã thấm mệt, linh lực cũng đang cạn dần. Cuối cùng dưới đợt công kích điên cuồng như vậy, Mộ Dung Thiên cũng không chịu nổi nữa.

– Oẹ.

Vòng bảo hộ bị đánh vỡ, Mộ Dung Thiên dính liên tiếp hai đạo chưởng ấn vào người, hắn liền phun ra một búng máu tươi.

– Chạy.

Trong lòng Mộ Dung Thiên thầm kêu”không ổn”hắn liền hướng tới chỗ Tuyết Ngưng mà chạy trốn, dù sao tình hình bây giờ muốn đánh cũng không đánh được nữa.

– Hừ, muốn chạy.

Hai tên còn lại nom theo bom khói dần tan đi thấy được Mộ Dung Thiên muốn chạy trốn không khỏi hừ lạnh đuổi theo, dù sao Mộ Dung Thiên cũng đã bị thương nên hai người bọn hắn đuổi theo được cũng là chuyện sớm muộn thôi.