Bạch hạc khách điếm.
Trong một căn phòng sang trọng có hai nữ nhân đang ngồi đối diện nhau, hai người họ đều có vẻ bề ngoài rất xinh đẹp, một người tuổi trung niên và một người tuổi còn thanh xuân. Hai nữ nhân trong căn phòng xa hoa bốn phía lấp lánh màu xanh nhạt tạo cảm giác làm cho tâm hồn của người ở thoải mái nhưng không thấy bầu không khí thanh tươi đâu mà thay vào đó là sự trầm mặc tĩnh lặng đến đáng thương.
Hai người cứ thế im lặng ngồi đối diện nhau, nữ nhân trẻ tuổi dáng vẻ rất tiều tụy, hai vành mắt nàng có vết thâm quầng, bộ dáng phờ phạc rất mệt mỏi giống như cả đêm không được ngủ vậy. Mà nữ nhân trung niên ngồi đối diện thì không ngừng thở dài lắc đầu, hai người này không phải là vú vương và Kim Phượng thì còn là ai.
Vú Vương nhìn bộ dạng bơ phờ của Kim Phượng mà trong lòng đau như cắt, cuối cùng bà không nhịn được nữa liền đứng lên tức giận nói.
– Tiểu thư, rốt cuộc là tên khốn nào đã lăng nhục người, nói cho ta biết để ta đi giết chết kẻ đó.
Kim Phượng nghe được những lời này của Vú Vương cũng không có vẻ tốt lên mà càng nức nở khóc to hơn.
– Tiểu Thư, người chỉ cần nói cho ta biết là kẻ nào làm thì ta sẽ lập tức đi giết hắn, hoặc là bắt về để tiểu thư tùy tiện xử lý.
Nhìn thấy bộ dạng của Kim Phượng trong lòng vú Vương nóng như lửa đốt, bà hận không thể tìm ngay ra kẻ đã lăng nhục tiểu thư nhà bà về băm thành trăm mảnh, nhìn Kim Phượng càng ngày càng khóc to Vú Vương khóe mắt hơi đỏ khé ôm nàng vào lòng.
– Tiểu thư ngoan, bây giờ người đã mệt rồi mau ngủ chút đi sau đó chúng ta sẽ đi tìm trên kia báo thù.
Bà vuốt nhè nhẹ lưng Kim Phượng dùng giọng nói ôn hòa an ủi nàng, chỉ thấy Kim Phượng một lúc sau phát ra tiếng thở đều đều, hai mắt nàng nhắm chặt, ở khoé mắt còn có một ít giọt lệ, hiển nhiên nàng đã quá mệt mỏi rồi.
…
– Bây giờ đã đạt tới tam trọng thiên, xem ra cảnh giới càng cao thì càng khó đột phá, xem ra mình phải nỗ lực hơn mới được.
Mộ Dung Thiên lúc này đã kết thúc đả tọa, hắn cảm thấy thực lực của mình hiện giờ chưa đủ vẫn còn quá yếu so với đám người Tuyết Ngưng, Mộ Dung Thiên tuy cũng muốn kiếm chút tiền để mua đam dược về nâng cao thực lực nhưng căn bản là hắn lại không biết các loại đan dược phân loại như thế nào, giá thành ra làm sao nên cũng đành chịu chỉ bèn đợi một thời gian nữa để tìm hiểu xem(thằng tg cũng không biết
Sau khi Mộ Dung Thiên kết thúc tu luyện thì thời gian có chút rảnh rỗi, dù sao hắn cũng không tính đi chơi như đêm qua. Vì vậy hắn lại theo thói quen ở nhà giống như “kiếp trước” pha trà, làm bánh, chơi đàn và ngủ…
“Cuộc sống thật nhàn nhã, những ngày tháng yên bình là đây chứ đâu”
Trong tay Mộ Dung Thiên cầm chén trà vừa nhâm nhi vừa quan sát cảnh tượng náo nhiệt bên trong Hắc Long thành qua lầu hai.
“Đây thật sự mới là lạc thú, chả hiểu đám người ở trong cái thế giới này cứ chôn đầu vào việc tu luyện chứ, như vậy thật nhàm chán”
Mộ Dung Thiên bộ dạng hưởng thủ nhìn lên bầu trời trong xanh bất chợt trong đầu hắn hiện lên một loạt suy nghĩ. Cuộc sống mà mình hiện tại đang sống, võ giả linh thú, thế giới Huyền Thiên, tất cả giống như là một giấc mơ vậy, hắn đi máy bay gặp sự cố bị đưa sang đây còn không chết, sau đó lại được Mộ Dung gia chủ cứu giúp và cuối cùng lại gặp được Tuyết Ngưng. Đây là mơ hay là thật, trong lòng Mộ Dung Thiên chợt bật cười, nếu là mơ thì xin hãy để hắn được thả hồn vào trong đó, để làm hắn quên đi những áp lực mệt mỏi trong cuộc sống thường ngày. Còn nếu là thật thì hắn sẽ phải vững bước trên con đường của chính mình, phải mạnh mẽ để bảo vệ mình và những người xung quanh (có ai đâu, mỗi mày với Tuyết Ngưng🙃nó một ngón tay cũng đủ đập chết mày rồi).
Mộ Dung Thiên đắm chìm vào những suy nghĩ vừa rồi làm hắn trở nên thất thần một hồi lâu không biết đây là đang mơ hay thực thì một tiếng động lớn trên lầu hai truyền đến làm Mộ Dung Thiên giật mình tỉnh lại.
– Ôi cái cửa của tôi.
Mộ Dung Thiên nhìn thấy một bên cánh cửa cạnh hắn ngồi có chút xiên vẹo thì đau lòng không thôi nhưng ngay sau đó trên mặt hắn lại hiện lên vẻ mặt tức giận”cái thằng loz nào phá cửa tao thế”.
Mang theo tâm trạng buồn bực Mộ Dung Thiên nhìn xuống phía dưới thì phát hiện bên dưới có hơn chục tên mặc áo xám với vẻ mặt bặm trợn đang ngước nhìn lên trên, một tên có vẻ to con nhất tiến lên quát.
– Thằng mặt trắng, nghe nói ngươi mới mua lại căn nhà này của hai phu thê bán trà kia không, nếu vậy thì nói cho ngươi biết, bọn ta tới đây để thu tiền phí địa bàn, thức thời thì nhanh lấy ra đây nếu không đừng trách bọn ta độc ác đập cái nhà này của người.
Đám người này vẻ mặt ai nấy đều lộ ra vẻ vênh váo và hèn mọn, trên tay bọn chúng không biết khi nào đã xuất hiện một cây gậy dài, xem ra là để chuẩn bị đánh người.
“Lại là côn đồ đây mà”
Trong lòng Mộ Dung Thiên ngao ngán thở dài, xem ra ở đây cũng tồn tại cái thứ này mà cũng phải thôi thế giới này lấy thực lực vi tôn, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu không có gì lạ cả.
Mộ Dung Thiên nhìn xung quanh chục trên côn đồ này một lượt rồi cất giọng nhàn nhạt nói.
– Các vị đại ca, các vị muốn thu nào nhiêu.
– 20 Kim tệ, nếu không có tiền thì đưa lão bà ngươi cho huynh đệ ta chơi chán thì mới thôi.
Tên côn đồ to con làm bộ mặt dâm đãng liếm môi nói.
“Khốn nạn”
Trong long Mộ Dung Thiên chửi thầm, xung quanh nơi hắn ở chỉ là nơi dành cho những người bình thường không có khả năng tu luyện hoặc thực lực thấp, mà đám côn đồ này thì nhìn qua đều là Vũ giả sơ kỳ, thảo nào mới hung hăng càng quấy đến thế, ngày thường bọn chúng đã làm hại không biết bao nhiêu người rồi.
Thấy Mộ Dung Thiên chần chừ không nói, tên côn đồ kia hất hàm nói.
– Thằng mặt trắng, mày không có tiền sao? Nếu không có thì quỳ xuống liếm giày cho gia gia ngươi sau đó đem lão bà của ngươi cho bọn ta chơi, khi nào chơi chán rồi xem như bọn ta bỏ qua cho ngươi.
Dứt lời đám côn đồ hiện lên vẻ mặt dâm đãng.
– Nếu ta nói ta không đưa thì sao.
Mộ Dung Thiên tức giận cười gằn nhìn đám côn đồ kia bằng ánh mắt trào phúng.
– Khốn khiếp, dám vô lễ với gia gia.
– Các huynh đệ cùng lên đập chết nó.
– Chơi chết mẹ nó đê.
…
Mấy tên côn đồ bị Mộ Dung Thiên chọc cho tức giận liền cầm gậy xông lên bộ mặt như muốn giết chết hắn.
– Chỉ bằng các ngươi.
Mộ Dung Thiên nhếch miệng cười, tuy đám côn đồ này hắn không thèm để vào trong mắt nhưng chúng đã nói mấy câu có thể làm cho hắn tức giận như”lão bà của ngươi” gì đó là hắn liên tưởng tới Tuyết Ngưng làm vợ mình nên Mộ Dung Thiên sẽ không khách khí giả làm “chủ tịch nữa”.
Trên tay Mộ Dung Thiên xuất hiện hơn mười cái phi tiêu đang không ngừng loe lửng xoay quanh cơ thể hắn, hắn một tay cần với phi tiêu nhìn đám côn đồ bằng ánh mắt lạnh lùng.
– Các ngươi không nên chọc vào ta.
Dứt lời, hơn chục câu phi tiêu giống như bị một thứ gì đó vô hình điều khiển bay nhanh về phía đám côn đồ.
Trong đám côn đồ có một trên nhìn thấy sự không ổn liền mở miệng kinh hô.
– Không tốt chạy mau, tiểu tử này giả làm trư ăn thịt hổ.
Cả đám nghe thấy thế thì hoảng hốt bỏ chạy nhưng đã quá muộn, những chiếc phi tiêu của Mộ Dung Thiên nhanh như cắt đã đâm xuyên qua chân của bọn chúng làm cả đám ngã khuỵu xuống không di chuyển được.
– Đại nhân… đại nhân tha mạng, là tiểu nhân có mắt không tròng xin đại nhân tha cho một mạng.
– Đại nhân tha mạng.
– Đại nhân…
Cả đám côn đồ khóc lóc cầu xin Mộ Dung Thiên, bọn chúng bây giờ đang hối hận tại sao lại đi chọc phải cái tên này, nếu biết trước thì… nhưng trong cuộc sống căn bản không có từ biết trước, cũng không có bán thuốc hối hận.
Mộ Dung Thiên dường như vẫn chưa hết tức, hắn tiến lại đám côn đồ cho mỗi tên một chưởng phá huyệt Đan điền, lúc này hắn mới thoát mãn dừng tay lại, cho dù mấy trên này vết thương có lành nhưng cả đời sau chỉ có thể sinh hoạt như người bình thường được thôi, có khi còn yếu hơn.
Nhìn qua hơn mười tên nằm la liệt trên mặt đất, Mộ Dung Thiên cũng không quan tâm trực tiếp đi vào trong nhà, hắn phát hiện cũng có khá nhiều ánh mắt tập trung theo người mình. Sự việc vừa nãy đã thu hút khá nhiều người đến xem.
Tuy có nhiều ánh mắt tập trung vào người mình nhưng Mộ Dung Thiên không quan tâm, hắn khẽ ngáp dài một tiếng vuốt vuốt mái tóc quay trở lại trong nhà. Lúc rời đi hắn lại không cảm nhận được một ánh mắt khác thường đang nhìn mình, đó chính là thiếu phụ dáng người lồi lõm mà tối hôm đó Mộ Dung Thiên đã dùng sức mạnh cưỡng bức nàng, bây giờ khi nhìn thấy Mộ Dung Thiên trong mắt của nàng hiện lên sự thù hận, có nhục nhã, có đau thương và nhiều hơn đó là sự oán độc.
– Vú Vương, con đã thấy được tên hỗn đản đó. Tối nay con sẽ làm cho hắn sống không bằng chết.
Thiếu phụ nói với một nữ nhân trung niên ngay bên cạnh. Giọng nói của nàng lạnh lẽo rít lên với âm điệu cay độc.