Chương 7: NGỦ CÙNG TA

Dưới ánh trăng vàng vặc, Trình Cẩn Du và Mộ Dạ Hàm cùng đi tản bộ bên bờ sông. Đức công công và đám thị vệ tháp tùng cách họ một đoạn khá xa, để bảo đảm rằng cuộc nói chuyện giữa họ sẽ không bị ai nghe thấy.

“Chàng không có gì nói với ta sao?”

“Không!”

Trình Cẩn Du giơ tay định tát Mộ Dạ Hàm nhưng bị Mộ Dạ Hàm giữ tay lại: “Ta không nghĩ ta xứng đáng nhận cú tát này. Hoàng thượng nên tiết kiệm hơi sức đi.”

Trình Cẩn Du bỏ mặc bàn tay đang bị Mộ Dạ Hàm giữ lấy, nhào tới ôm hắn hôn mãnh liệt. Mộ Dạ Hàm liếc mắt nhìn ra dãy sông xa xa. Hắn không thèm chấp với Trình Cẩn Du một nụ hôn nhỏ nhặt, thậm chí cũng không hôn đáp lại.

Khi Trình Cẩn Du rời môi hắn, hắn lạnh nhạt buông tay y và cười hỏi: “Hôn một người vừa mới hôn kẻ khác, cảm giác thế nào?”

“Chàng đừng tưởng ta không dám giết Diệp Tịnh Tri kia của chàng.”

“Ta thật sự nghĩ ngươi không dám giết hắn.” Mộ Dạ Hàm thách thức nói. “Vì sao? Vì hắn là con trai út của Diệp tể tướng. Ngươi đã đắc tội với Mộ gia của ta, nếu còn không để Diệp tể tướng vào trong mắt, văn võ toàn triều đều sẽ chống đối ngươi. Hậu quả thế nào ngươi chắc là phải hiểu rõ hơn cả ta.”

“Vậy nên chàng mới chọn hắn?” Trình Cẩn Du giựt giựt khóe miệng hỏi.

“Ta không chọn lựa bất cứ ai. Là hắn tự nói thích ta, giống như Cẩn Du ngươi năm đó.”

Mộ Dạ Hàm đay nghiến nói, từng chữ như cứa sâu vào trái tim Trình Cẩn Du. Trình Cẩn Du nuốt nước bọt cho cổ họng bớt khô khan, y nắm cổ áo hắn, ngả vào lòng hắn: “Dạ Hàm, đừng như vậy nữa được không? Chàng muốn thế nào thì hãy nói thẳng với ta. Ta biết giết Lục Tố là quá đáng, nhưng thử hỏi có ai lại muốn nam nhân mình yêu có con với kẻ khác? Ta chịu đựng không được. Ta không phải chỉ ngăn cấm riêng chàng, thậm chí ngay đến bản thân ta, cho dù ta có sủng ái phi tần nào thì đều không để cho họ mang thai. Giữa hai chúng ta không nên có ai khác xen vào, chàng nghĩ đúng không? Ta làm vậy là vì hai ta thôi.”

“Nếu ngươi không phản bội ta trước chạm vào những nữ nhân đó, vậy thì ta cũng đã không say rượu làm càn với Lục Tố. Lỗi này không phải ở ta, đừng cầu xin ta thấu hiểu cho việc làm của ngươi. Ngươi hỏi ta muốn thế nào? Được, ta nói cho ngươi biết. Phế bỏ tam cung lục viện của ngươi, trả lại chức vị tướng quân cho ta, trừng phạt những kẻ luôn đặt điều nói xấu Mộ gia. Ta dùng máu tươi của mình để bảo vệ dân chúng Trình quốc, chứ không phải bảo vệ những kẻ sẽ chĩa ngược mũi giáo về phía ta. Nếu ngươi không làm được những điều này, giữa chúng ta không còn gì để nói.”

“Chàng phải tuyệt tình thế sao? Đó chẳng khác nào là dồn ta vào đường cùng.”

Mộ Dạ Hàm sờ vào mặt Trình Cẩn Du, nói thỏ thẻ vào tai y, mang theo hàm ý châm biếm rất rõ:

“Vậy thì ngươi đừng yêu ta nữa. Ta chính là thích tuyệt tình thế đấy.”

Trình Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi, tức giận cực độ nhưng lại chẳng thể làm gì được hắn.

Khi Mộ Dạ Hàm và và Trình Cẩn Du về ngự thuyền, Hà phi và Ngải phi đon đả đứng chờ, lấy áo choàng khoác thêm một tầng vào người Trình Cẩn Du. Hoàng đế Nam tuần đương nhiên sẽ dẫn theo cả dàn hậu cung hoa lệ bầu bạn. Bởi vì ngôi hậu vị đến nay vẫn còn để trống, xui nên vị phi tử nào cũng đặc biệt tận tâm với Trình Cẩn Du, để y đem ngôi vị chí cao vô thượng, cai quản lục cung kia nhường lại cho mình.

Trình Cẩn Du dặn Đức công công sắp xếp phòng cho Mộ Dạ Hàm, rồi đi cùng hai vị phi tử. Mộ Dạ Hàm không nói câu nào, theo Đức công công quay về phòng.

Một đêm, Mộ Dạ Hàm đang thổi sáo trong phòng thì Trình Cẩn Du bưng theo đĩa mứt anh đào bước vào. Mộ Dạ Hàm biết y đến nhưng không quay lại, cũng không ngừng thổi. Trình Cẩn Du kiên nhẫn chờ cho đến khi Mộ Dạ Hàm thổi xong mới nói:

“Dạ Hàm, chàng lại thử mứt này xem.”

Mộ Dạ Hàm đặt cây sáo xuống bàn:”Ngươi ở cạnh ta bấy lâu, mà đến việc ta không thích ăn ngọt cũng không biết?”

“Trước kia ta mang đến thứ gì thì chàng cũng đều ăn cả mà.”

“Ngươi cũng biết nói là trước kia, mà trước kia thì không phải là hiện tại. Ta buồn ngủ rồi.”

Mặc dù Mộ Dạ Hàm đã nói thẳng ra vậy nhưng Trình Cẩn Du không có ý định rời khỏi.

“Đêm nay ta muốn ngủ cùng chàng.”

Bầu không khí tức thời ngưng đọng lại, mang theo cả sự khiên cưỡng và căng thẳng.

“Ngươi lấy tư cách của hoàng đế ép buộc ta hay tư cách của người yêu thanh mai trúc mã yêu cầu ta?”

“Bất luận tư cách gì, miễn là tư cách đó khiến chàng không thể từ chối.”

Mộ Dạ Hàm ngồi xuống giường: “Vậy được. Đến đây, ta phụng bồi ngươi.”

Trình Cẩn Du đứng lên, tự cởi dây thắt lưng và đến gần Mộ Dạ Hàm. Mộ Dạ Hàm đè y xuống giường, mạnh bạo tiến lưỡi vào môi y. Đã hơn một năm mới được thân cận cùng người nam nhân này, Trình Cẩn Du run lên, hơi mất kiềm chế ôm gắt gao lấy Mộ Dạ Hàm. Trong nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu lẫn nhau, còn có sự thăm dò tế nhị. Liệu rằng đối phương có còn yêu mình nhiều như trước đây?

Mộ Dạ Hàm định rời nụ hôn ra để thả màn giường xuống nhưng Trình Cẩn Du lại kéo cổ hắn hôn tiếp, không muốn để hắn phân tâm sang nơi khác. Trong lúc hôn, Trình Cẩn Du cũng tranh thủ tháo dây buộc thắt lưng Mộ Dạ Hàm ra. Mộ Dạ Hàm dịch lưỡi xuống cằm y vân vê, đồng thời chặn lại bàn tay nghịch ngợm đang có ý đồ tháo sạch y phục hắn ra:

“Cẩn Du, ngươi lúc nào cũng rất chủ động.”

“Dạ Hàm, ta rất muốn chàng. Chúng ta lại như xưa, ở cùng một chỗ thật tốt, được không?”

Mộ Dạ Hàm không trả lời, vạch hết các mép áo của Trình Cẩn Du luồn tay vào trong. Theo đường tay trượt chính là những dấu cắn yêu rất chừng mực lên da thịt Trình Cẩn Du. Trình Cẩn Du nắm góc chăn, hơi thở bắt đầu rối loạn.

“Dạ Hàm, trở lại bên ta!”

“Ngươi nói quá nhiều.”

Mộ Dạ Hàm thấy hơi phiền, cắn mạnh lên nhũ hoa của Trình Cẩn Du rồi dùng răng giựt một cái bựt. Trình Cẩn Du đau điếng hét lên, kể cả tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền cũng không vang vọng như tiếng y.

“Cẩn Du, ngươi tốt nhất nên nhỏ tiếng một chút, lẽ nào muốn gọi hết mọi người đến xem chúng ta?”

Mộ Dạ Hàm một bên dùng tay ngắt nhũ hoa, một bên đưa hẳn vào miệng liếm mút. Trình Cẩn Du cảm thấy xa vắng lâu ngày thống khổ còn hơn cái chết, mà nay được đền bù thế này rất tự nhiên mở ra mọi phòng bị, để cho những khao khát nguyên thủy nhất được bừng cháy.

“A…Dạ Hàm…hôn ta. Ta không kìm nổi âm thanh của chính mình…a…”

Mộ Dạ Hàm ngừng lại, cười: “Nếu ta hôn ngươi, ai sẽ thỏa mãn chỗ này?”

Hắn bỏ mặc lời cầu cứu của Trình Cẩn Du, vẫn tập trung vào công việc đang làm. Bất quá, tay hắn đã rời khỏi bên kia nhũ hoa, vươn lên chen vào miệng Trình Cẩn Du mà sục sạo vòm họng y. Trình Cẩn Du vì thế không khép miệng được, toàn thân vặn vẹo, có chút mê sảng ôm ghì lấy đầu Mộ Dạ Hàm.

Khi Mộ Dạ Hàm nhả nhũ hoa ra, chỉ thấy một mảng đỏ tươi sưng tấy lên, hoàn toàn nổi bật và khác biệt với những vùng da trắng ngần khác, nhưng lại giống như hồng mai trong trời tuyết đổ, đẹp đến nao lòng.

Mộ Dạ Hàm cởi tiết khố của Trình Cẩn Du ra, mơn trớn quanh hạ bộ đang rỉ đầy dịch nhờn của y, chế giễu: “Cẩn Du, ta vẫn chưa làm gì hết mà ngươi đã ướt đến độ này?”

“Chàng…ư…đã rất lâu rồi chưa chạm vào ta.” Trình Cẩn Du chống chế.

“Vậy nên ngươi ham muốn đến độ giống như nữ nhân rồi?” Mộ Dạ Hàm chọt tay vào hậu huyệt đo lường sự khao khát mà Trình Cẩn Du dành cho hắn. Trình Cẩn Du siết chăn biện giải: “Ta không có.”

“Bên trên bảo không nhưng bên dưới lại như muốn nghiền nát cả ngón tay ta. Cẩn Du, ngươi nói dối thật tệ.”

Mộ Dạ Hàm mới chỉ đút hai ngón tay mà đã bị cơ thịt hưng phấn nhào tới ma sát, dịch nhờn tiết ra như thác lũ chảy đầy giường. Mộ Dạ Hàm chọt thêm ngón tay nữa vào để bịt kín thông đạo ra ngoài của dịch nhờn.

“Dạ Hàm, đừng đùa…a…van ngươi vào đi.”

“Ngươi chê ngón tay của ta chưa đủ thỏa mãn ngươi sao?”

“Không phải…chỉ là…a…cho ta thứ nóng hơn…”

Mộ Dạ Hàm đút thêm ngón tay thứ tư. Trình Cẩn Du tê rần toàn thân, điên cuồng gào lên.

“Ngươi xem, mở rộng đến mức bốn ngón tay rồi vẫn trơn tru ra vào.” Mộ Dạ Hàm miết bàn tay còn lại từ ngay ngực xuống eo Trình Cẩn Du, lại trêu: “Đường cong này rất đẹp. Tư thế cũng rất dâm đãng.”

Trình Cẩn Du uốn éo như chú nai nhỏ bị mắc vào bẫy thợ săn, vô phương vô lực mà thoát ra. Y gấp gáp nắm tay hắn, giọng khàn khàn van xin: “Ta chỉ thế này với mỗi chàng. Chàng đừng đùa…a…mau cho ta thứ đó…a…”

“Đám nữ nhân kia tranh qua tranh lại để được ngươi ân sủng một đêm, liệu có biết ngươi vẫn còn một bộ mặt khác nhục nhã thế này không?”

Mộ Dạ Hàm nhìn thấy đứa nhóc của Trình Cẩn Du sắp giật lên thì rút tay ra, nhỏ dịch nhờn lên miệng y. Trình Cẩn Du đột nhiên thấy trống vắng, tựa hồ đang hưng phấn ở trên thiên đàng lại bị ném thẳng xuống địa ngục, bao nhiêu cảm giác khó chịu đan xen vào nhau. Y chưng hửng gọi: “Dạ Hàm!”

“Đến đây thôi!” Mộ Dạ Hàm quệt tay sạch sẽ vào mặt Trình Cẩn Du, cười khẩy vỗ vỗ má y mấy cái rồi đứng dậy, thắt lại dây thắt lưng. “Cơ thể ta bỗng thấy không khỏe, không làm tiếp được.”

Trình Cẩn Du dùng hai tay tóm chặt tấm chăn đến mức sắp xé ra: “Chàng dám chơi đùa với ta?”

Mộ Dạ Hàm gằn giọng: “Là ngươi mời ta chơi đùa với ngươi.”

“Chàng đừng nghĩ ta yêu chàng thì không dám xử trảm chàng.”

“Lúc đi đánh Cao Nô, ta kỳ thực đã không muốn sống nữa rồi. Ta chết chẳng phải vừa hay hợp với ý ngươi sao? Ngươi có thể thừa cơ đoạt lấy toàn bộ Mộ gia quân của ta, cũng không còn lo sợ có ai dòm ngó đến ngai vàng của ngươi.”

Trình Cẩn Du nghe vậy có chút hối hận vì đã lỡ lời. Y im lặng nhìn Mộ Dạ Hàm cầm cây sáo rời đi, một giọt nước mắt khẽ khàng rơi xuống má.

Đọc thêm tại https://tuytinhcu.wordpress.com/