Chương 6: NAM TUẦN

Trời vừa sáng sớm, Đức công công đã hoảng loạn chạy ngay đến bên ngoài Hạ Anh Cung của Ngải phi. Ông không dám vọng động, quỳ ngay cửa gọi lớn: “Hoàng thượng!” để thăm dò ý tứ của Trình Cẩn Du.

Trình Cẩn Du nghe gọi nên thức giấc, đoán biết Đức công công có chuyện gấp cần gặp y nên đứng dậy khoác áo vào. Ngải phi nhõng nhẽo ôm thắt lưng y không buông: “Hoàng thượng, vừa sáng sớm mà người định đi rồi sao? Ở lại dùng bữa với thần thiếp đi.”

Trình Cẩn Du gỡ tay nàng ra: “Ái phi, khi khác trẫm lại tới.” Y ra ngoài dặn Đức công công: “Về Thái Hòa điện rồi nói. Đừng quên mang canh đến cho Ngải phi.”

Đức công công vâng lời, ra khỏi Hạ Anh Cung liền dặn thái giám bên dưới đi làm ngay. Trên đường hồi Thái Hòa Điện, Trình Cẩn Du chỉ hỏi nhẹ Đức công công một câu: “Là chuyện có liên quan đến Cẩm Bình Vương sao?”

Đức công công gật đầu, không dám nói nhiều hơn khi y chưa hỏi tiếp.

Một giờ sau tại Thái Hòa Điện, tất cả đồ đạc đều bị Trình Cẩn Du đập vỡ. Y ném luôn chiếc bình hoa cuối cùng trên tay, vừa tức vừa giận nói: “Hay cho Mộ Dạ Hàm! Chàng dám lên cả thuyền hoa của hoàng thúc để chống đối ta. Trong mắt chàng căn bản chẳng coi ta ra gì nữa.”

Đức công công quỳ dưới mặt sàn lạnh, rất sợ mảnh vỡ văng vào người nhưng dù văng vẫn phải cắn răng chịu đựng, không dám đứng lên.

“Họ đi đâu?”

Đức công công hãi hùng đáp: “Khởi bẩm hoàng thượng, là Hàng Châu.” Lúc nãy ông đã nói qua một lần, nhưng Trình Cẩn Du điên tiết như vậy, hẳn là không thể nghe rõ.

Trình Cẩn Du lạnh mặt. Nơi đó quá xa, cho dù y muốn đổi thường phục đuổi theo cũng không thể đi xa đến thế. Bình thường có y ở cạnh giám sát mà Mộ Dạ Hàm còn dám đến kỹ viện phiêu kỹ, thì huống hồ là ở tận Hàng Châu xa xôi nơi y không cách nào giám sát được, chắc hẳn sẽ càng trác táng thâu đêm suốt sáng. Hơn nữa, trên thuyền của Đôn Hành Vương toàn ca kỹ xinh đẹp, nếu bảo Mộ Dạ Hàm không làm gì hết thì y không tin nổi. Y đi đi lại lại trong điện, xuýt xoa hai tay vào nhau nghĩ cách.

“Trẫm đã bao lâu rồi chưa Nam tuần?” Trình Cẩn Du bỗng hỏi Đức công công.

“Có lẽ hai năm rồi.” Đức công công đáp.

Trình Cẩn Du cầm lên khối ngọc bích tạc hình cây đào tiên, quăng dứt khoát xuống mặt sàn: “Vậy vừa hay! Trẫm phải đi Nam tuần một chuyến.”

Ở trên thuyền của Đôn Hành Vương, Diệp Tịnh Tri vừa tỉnh lại đã thấy có hai vũ cơ nằm cạnh. Y quá say nên chắc đêm qua không làm được gì, bất quá cảnh tượng này có chút lệch lạc đi. Vì không muốn Mộ Dạ Hàm qua đêm với nữ nhân khác, y luôn cố tình tranh giành kỹ nữ với hắn, ngàn vàng cũng không tiếc bỏ ra. Thế nhưng, đó không phải là cách lâu dài. Y cũng không thể cả đời cứ bám theo Mộ Dạ Hàm. Thổ lộ sớm chừng nào tốt chừng nấy. Tuy rằng có chút khiến cho Mộ Dạ Hàm không thoải mái, nhưng hắn sẽ nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của y chứ không bông đùa nữa.

Diệp Tịnh Tri rời hai vũ cơ đi ra ngoài tìm Mộ Dạ Hàm. Mộ Dạ Hàm đang giao đấu với các thị vệ của Đôn Hành Vương, coi như là một trận diễn tập. Kiếm mà họ sử dụng đều là kiếm thật, có điều đã giao ước từ trước chạm trúng liền dừng. Nói thì nói là vậy, Diệp Tịnh Tri xem một lúc vẫn không thấy ai chạm được vào người Mộ Dạ Hàm. Bốn chữ trấn quốc tướng quân kia không phải hàng giả mạo. Mộ Dạ Hàm tay không tấc sắt vậy mà đã hạ gục hết toàn bộ thị vệ.

Đôn Hành Vương vỗ tay không ngớt rồi kéo Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri đi dùng điểm tâm sáng. Mộ Dạ Hàm cái gì cũng không hỏi đến, vẫn đối xử với Diệp Tịnh Tri bình thường như mọi khi. Diệp Tịnh Tri thấp thỏm không yên, tự hỏi là do y thổ lộ chưa đủ rõ ràng, hay là do hắn đã xem lời y nói thành trò đùa? Có điều, nếu bỗng dưng khơi lại thì rất ngại. Diệp Tịnh Tri đành xem tình hình mà tính tiếp.

Bảy ngày sau, con thuyền đến Nghi Hưng, tạm dừng ở bến mua một ít đồ đạc cho những ngày tiếp theo. Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri cũng tranh thủ xuống thuyền đi dạo một vòng. Mộ Dạ Hàm nhìn thấy có người bán kẹo hồ lô, liền mua luôn cả cột rơm xiên đầy hồ lô đưa cho Diệp Tịnh Tri. Diệp Tịnh Tri ngơ ngác đón nhận: “Gì đây?”

“Chẳng phải trước ngươi bảo bị Diệp tể tướng cấm túc, ngay cả tiền mua một xâu kẹo hồ lô cũng không có sao? Ta đền cho ngươi gấp chục lần số kẹo đó.”

Diệp Tịnh Tri ôm bụng cười ngất: “Ngươi cũng hào phóng ghê.”

Khi về thuyền, Diệp Tịnh Tri chia cho mấy vũ cơ mỗi người một xâu. Y chỉ giữ lại một xâu, nhường cho Mộ Dạ Hàm cắn trái đầu tiên. Mộ Dạ Hàm đẩy đi: “Ta không thích ngọt.”

“Chỉ một trái thôi. Ngươi đã mua cho ta nhiều kẹo thế, ngươi không ăn miếng nào thì ta sao dám ăn?”

Mộ Dạ Hàm mím môi, cân nhắc rồi mở miệng cắn vào trái đầu tiên. Diệp Tịnh Tri nhìn hắn nhai, cười hỏi: “Ngon không?”

“Ngọt chết ta!”

Diệp Tịnh Tri ngó quanh quẩn nơi họ đứng, không thấy có ai bèn vươn người lên hôn vào môi Mộ Dạ Hàm. Chỉ là một nụ hôn vờn quanh bên ngoài nhưng vẫn khiến Mộ Dạ Hàm chết đứng. Diệp Tịnh Tri liếm hết chất đường dính vào miệng Mộ Dạ Hàm mới rời ra.

“Ta giúp ngươi hút hết chất ngọt.”

Diệp Tịnh Tri hôn không tệ. Mộ Dạ Hàm chợt nổi lòng hiếu kỳ, không biết khi y hôn sâu vào sẽ có cảm giác thế nào.

“Lại lần nữa!” Mộ Dạ Hàm nói.

Diệp Tịnh Tri cười tủm tỉm. Thế này là đang cho phép y chạm vào hắn sao?

Diệp Tịnh Tri vươn người lần nữa, hôn vào môi Mộ Dạ Hàm. Nụ hôn lần này mang theo tính xâm chiếm rất mạnh, tách đôi môi hắn mà chen vào giữa răng. Mộ Dạ Hàm thấy thích thú nên choàng tay qua eo Diệp Tịnh Tri giữ y lại, đầu lưỡi cũng bắt đầu phối hợp theo. Kể từ đó, vào những lúc không có ai khác, Diệp Tịnh Tri thường hay hôn Mộ Dạ Hàm. Hắn cũng quen dần với những nụ hôn đến từ y, không hề cự tuyệt.

Thế nhưng, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Một lần Mộ Dạ Hàm đang đùa nghịch hôn hít Diệp Tịnh Tri trên ghế thì nghe được tiếng rầm rộ bên ngoài.

“Có chuyện gì nhỉ?” Diệp Tịnh Tri hiếu kỳ hỏi.

“Là thuyền của Đôn Hành Vương, không thể có chuyện gì đâu.”

“Cũng phải!” Diệp Tịnh Tri ngắt lấy một trái nho bỏ vào miệng rồi tiếp tục hôn Mộ Dạ Hàm, trong lúc hôn sẽ tinh quái nhả trái nho sang cho hắn. Cơ thể Diệp Tịnh Tri rất mềm mại, hơi thở cũng thơm mát hệt như nữ nhân, thật khiến hắn có chút động tâm.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng hắn chợt mở ra. Mộ Dạ Hàm dừng hôn, nhìn người đang bước vào mà nhíu chặt đôi mày cong, sắc mặt ngưng trệ. Diệp Tịnh Tri ngại ngùng đứng dậy.

Trình Cẩn Du khoác một lớp áo lông tím nhu nhã ngồi xuống ghế, bên cạnh còn có Đôn Hành Vương và Đức công công. Trước mặt người ngoài, Mộ Dạ Hàm kéo tay Diệp Tịnh Tri quỳ xuống, tự biết điều hành lễ với y: “Khấu kiến hoàng thượng.”

Diệp Tịnh Tri trước giờ chưa từng gặp qua hoàng đế, có chút ngẩn người nhưng cũng hành lễ theo hắn.

“Cẩm Bình Vương bình thân.” Trình Cẩn Du nói xong gọi người dâng trà. Đôn Hành Vương bèn giục đám nha hoàn nhanh tay lẹ chân lên.

Mộ Dạ Hàm đứng lên, nhìn Diệp Tịnh Tri vẫn còn đang ngây ngô quỳ: “Hoàng thượng,…” Lời định nói ra lại thôi. Nếu hắn xin cho Diệp Tịnh Tri, Trình Cẩn Du sẽ càng thêm ghét y.

“Cẩm Bình Vương có gì muốn nói?”

“Sao ngài lại tới đây?”

“Trẫm đi Nam tuần, ngẫu nhiên gặp được thuyền của hoàng thúc nên muốn sang đây thăm. Nào ngờ Cẩm Bình Vương cũng ở đây, còn ở cùng tứ công tử của Diệp tể tướng. À…” Trình Cẩn Du nhìn đến Diệp Tịnh Tri. “Trẫm suýt nữa là quên, Diệp công tử, ngươi bình thân đi.”

Diệp Tịnh Tri khấu tạ rồi đứng lên. Đúng lúc, nha hoàn mang trà nóng vào đặt xuống. Nha hoàn định rót nhưng Trình Cẩn Du lại cho nàng lui ra.

“Diệp công tử, lại đây, lần đầu gặp mặt trẫm mời khanh một tách trà.”

“Thần không dám.”

“Có gì mà không dám? Phụ thân của khanh là đương triều tể tướng, đồng thời là thầy dạy học lúc nhỏ của trẫm và Cẩm Bình Vương, trà này khanh đáng nhận.”

Trình Cẩn Du cầm bình trà và tách trà lên. Diệp Tịnh Tri lưỡng lự đón nhận tách trà từ tay y. Trình Cẩn Du vừa rót vừa nói chuyện với Đôn Hành Vương:

“Hoàng thúc, trẫm cũng định ghé qua Hàng Châu. Đường vẫn còn dài, hay là chúng ta hãy đi cùng nhau.”

Đôn Hành Vương cười: “Nếu hoàng thượng không chê hoàng thúc này phá hỏng thú vui dọc đường của cháu thì đương nhiên là được.”

Trình Cẩn Du lại hướng sang Mộ Dạ Hàm: “À, trẫm chợt nhớ có vài chuyện về triều chính cần hỏi ý của Cẩm Bình Vương, không biết Cẩm Bình Vương có thể sang thuyền trẫm ở vài ngày?”

Mộ Dạ Hàm nhìn bàn tay của Diệp Tịnh Tri đang nóng đỏ lên vì nước trà rót ra ngoài tách. Hắn biết Trình Cẩn Du cố ý xao nhãng để hành hạ Diệp Tịnh Tri, bèn bước đến đỡ tách trà thay cho Diệp Tịnh Tri. Trình Cẩn Du sợ làm bỏng tay Mộ Dạ Hàm nên ngừng rót, trong mắt dấy lên vài tia căm hận, cứ như muốn hỏi Mộ Dạ Hàm lại dám ngang nhiên bao che cho người khác trước mặt y?

“Thần sẽ đi. Đi ngay bây giờ.” Mộ Dạ Hàm nhấn mạnh.

Trình Cẩn Du không nói năng gì, khóe môi nhếch lên rồi hạ xuống. Y bỏ bình trà lại khay, chống bàn đứng lên, bất mãn dán chặt mắt vào người Mộ Dạ Hàm.

Một hồi lâu sau, y chậm rãi mở miệng: “Trăng đêm nay rất đẹp, Cẩm Bình Vương cùng trẫm lên bờ đi ngắm một lúc.”

Diệp Tịnh Tri đã chín phần mười hiểu ra gì đó, nhưng Đôn Hành Vương không nắm bắt được tình hình, hỏi: “Có cần hoàng thúc đi cùng hai người?”

“Hoàng thúc nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Cẩn Du nói xong thì bước ra khỏi phòng. Mộ Dạ Hàm sau đó cũng bước theo.