Chương 5: TƯƠNG TƯ KHÔNG CÓ BỜ

“Tứ đệ, đệ xách tay nải đi đâu vậy?” Diệp Hà Ngôn nhìn thấy Diệp Tịnh Tri mang tay nải ra khỏi phủ bèn chặn đường hỏi.

“Mộ Dạ Hàm rủ ta cùng đi Hàng Châu với Đôn Hành Vương.”

Diệp Hà Ngôn lo ngại: “Đệ đừng đi vẫn hơn.”

“Tại sao? Lẽ nào nhị ca cũng nghĩ như đám người ngoài kia rằng hoàng thượng phong vương cho Mộ Dạ Hàm là sắp tước đi toàn bộ binh quyền của hắn? Mộ gia hết thời rồi?”

Diệp Hà Ngôn ủ rũ nói: “Hoàng thượng nghĩ thế nào ca không quản nổi, nhưng mà ca biết một chuyện. Mối quan hệ giữa hoàng thượng và Cẩm Bình Vương không hề tầm thường. Đệ ở gần Cẩm Bình Vương có thể sẽ gặp họa.”

“Khi Cẩm Bình Vương hồi triều, hoàng thượng lúc đó đang cùng các đại thần thương nghị, liền bỏ ngang chạy ra ngoài thành đón ngài ấy. Khi ngài ấy trọng thương hôn mê, hoàng thượng bỏ cả ăn uống, sắc mặt vô cùng tiều tụy, phải đến khi ngài ấy tỉnh lại mới dần dần khá hơn.”

Diệp Tịnh Tri cố gắng bào chữa: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Họ lớn lên từ nhỏ bên nhau, thân như huynh đệ thủ túc.”

“Nếu đệ xảy ra chuyện gì, nhị ca đương nhiên cũng sẽ lo lắng không yên, nhưng nào đến nỗi bỏ cả ăn uống? Đôn Hành Vương là hoàng thúc ruột của hoàng thượng, từ sau khi tiên đế băng hà đã luôn ở cạnh chăm lo cho hoàng thượng. Có lần ngài ấy bị bệnh nặng, cứ tưởng không qua khỏi, hoàng thượng đích thân đến bón thuốc nhưng cũng chưa đến nỗi tiều tụy mặt mày. Nhị ca cũng hy vọng là bản thân nghĩ nhiều, nhưng nếu không phải vậy thì sao?”

Diệp Tịnh Tri thất thần một lúc rồi cười gạt đi:

“Quả thật là nhị ca nghĩ nhiều rồi. Nếu giữa họ có gì đó mờ ám thì bây giờ Mộ Dạ Hàm vẫn làm trấn quốc tướng quân của hắn, cũng sẽ không vì chuyện bị phong vương mà buồn phiền. Đệ đi chuyến này là để giúp hắn vui vẻ lên.” Diệp Tịnh Tri vỗ vai của Diệp Hà Ngôn. “Đừng lo cho đệ, đợi đệ về sẽ mua nhiều đồ ngon cho ca.”

Diệp Tịnh Tri ra cửa, leo lên ngựa phi thẳng ra bờ sông. Ở trên thuyền, Mộ Dạ Hàm đứng vẫy tay ra hiệu với y. Mộ Dạ Hàm đang muốn trốn chuyện xem mắt mà nãi nãi hắn sắp xếp, gặp lúc Đôn Hành Vương có ý định đến Hàng Châu du ngoạn, bèn nhân dịp xin theo cùng.

Diệp Tịnh Tri xuống ngựa, thả dây cương cho nó tự quay lại phủ tể tướng rồi nhảy lên thuyền.

“Không ngờ thuyền của Đôn Hành Vương lại xa hoa như vậy?” Diệp Tịnh Tri nhìn những dải đèn hoa rực rỡ trầm trồ khen ngợi.

“Bên trong còn vui hơn. Vào trong nào.” Mộ Dạ Hàm đi trước dẫn đường.

Trong khoang thuyền đang yến ẩm ca hát, vũ nữ nha hoàn đi đi lại lại nhộn nhịp. Diệp Tịnh Tri ra mắt với Đôn Hành Vương. Đôn Hành Vương bảo y ngồi xuống, gọi thêm nha hoàn tới dâng rượu thịt lên.

“Dạ Hàm, cháu ở biên giới đã chịu nhiều cực khổ và thiệt thòi, lần này trở về kinh thành phải thỏa sức ăn chơi. Thường nói nam nhân không phong lưu uổng cả kiếp. Thích ai cứ nói với bản vương, bản vương sắp xếp cho cháu ngay.”

Đôn Hành Vương giọng to, khí thế lớn, nói ra câu nào thì sang sảng câu đó. Đặc biệt khi xưng hô với Mộ Dạ Hàm nghiễm nhiên rất thân mật, có ý xem Mộ Dạ Hàm là cháu trai hệt như đương kim thánh thượng, chỉ mỗi việc này cũng đủ khiến Diệp Tịnh Tri ngạc nhiên. Diệp Tịnh Tri nhớ lại lời nhị ca của y nói, không phải không nghi ngờ vào lúc đó, mà chỉ giả vờ như không để tâm. Mộ Dạ Hàm cùng thánh thượng rốt cuộc có phải loại quan hệ kia không thì y còn tò mò hơn bất kỳ ai hết.

“Vương gia, nghe nói người đã đi khắp đại giang Nam Bắc, thu thập được tứ đại danh cơ lừng danh. Dạ Hàm không có tham vọng gì hơn, chỉ muốn được nhìn tận mắt một lần.”

Đôn Hành Vương vỗ đùi cái bốp: “Chuyện đó có gì là khó? Chỉ nhưng tiệc vui nên từ từ thưởng thức. Đường đến Hàng Châu còn xa, không sợ cháu không có cơ hội.”

Mộ Dạ Hàm rót rượu kính Đôn Hành Vương, vừa uống xong thì Diệp Tịnh Tri nghiêng người sang hỏi nhỏ: “Tứ đại danh cơ là gồm những ai?”

Mộ Dạ Hàm tranh thủ lúc Đôn Hành Vương đang say sưa ngắm vũ khúc, nói: “Chính là Liễu Tương Tương của Tô Châu, Bách Dị Hương của Thường Châu, Hồ Kiều của Ninh Ba, Thạch Cơ của Lệ Thủy. Các nàng đều là quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, bán nghệ chứ không bán thân. Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi có được một mối nhân duyên tốt.”

“Sao lại liên quan đến ta?”

“Nếu không phải muốn giúp ngươi thành gia, ta rủ ngươi đi cùng làm gì. Các nàng đều có phẩm chất cao quý hơn người, đừng vì cái gọi là “danh cơ” mà sinh lòng xem thường.”

“Mộ Dạ Hàm, ta có người mà ta thích rồi.”

“Ai?” Mộ Dạ Hàm nâng chén rượu lên uống, hỏi đùa.

“Ngươi!”

Mộ Dạ Hàm phun hết rượu vừa uống ra. Đôn Hành Vương quay sang cười nhạo hắn: “Cháu mới đó mà say rồi sao?”

“Cháu thất thố rồi.” Mộ Dạ Hàm chữa ngượng với Đôn Hành Vương rồi nhìn lại Diệp Tịnh Tri: “Ngươi mới nói gì?”

“Người ta thích là ngươi.”

Mộ Dạ Hàm ngẩn ngơ một lát rồi nói: “Ta không thích ngươi, chỉ thích nữ nhân. Ngươi dẹp bỏ ý tưởng đó đi. Bằng không, ta đá ngươi xuống thuyền.”

“Dạ Hàm, cháu làm gì mà cứ thủ thỉ thì thầm với Diệp công tử vậy? Nói lớn cho bản vương cùng nghe.”

“Diệp công tử nói rất thích những vũ cơ này, đều rất đẹp, khen vương gia có mắt chọn người.” Mộ Dạ Hàm bịa đại chuyện gì để nói.

“Thật sao?” Đôn Hành Vương nhìn Diệp Tịnh Tri, trông không có vẻ gì là đang khen ông.

“Là thật thưa vương gia.” Diệp Tịnh Tri bất đắc dĩ thừa nhận.

Đôn Hành Vương nâng chén rượu mời Diệp Tịnh Tri: “Diệp công tử nhãn quang được lắm. Nào, bản vương kính ngươi.”

Khi tàn tiệc rượu, Diệp Tịnh Tri say đến nghiêng ngả. Mộ Dạ Hàm đỡ y vào tận phòng, gọi hai vũ cơ đến chăm sóc giấc ngủ cho y. Hắn một mình ra đầu thuyền, thấy Đôn Hành Vương chưa ngủ, cũng đang đứng ngắm biển đêm. Đôn Hành Vương cho thị vệ lui hết để nói chuyện riêng với hắn.

“Dạ Hàm, chuyện hoàng thượng có ý đồ với binh quyền trong tay cháu, cháu có trách nó không?”

“Nếu cháu nói không trách thì chính là nói dối.”

“Dù giận thế nào, cháu cũng đừng vì một phút nông nổi mà làm ra hành động sai trái.”

Hành động sai trái? Mộ Dạ Hàm đang nghĩ phải chăng Đôn Hành Vương sợ hắn tạo phản? Đôn Hành Vương không biết về mối quan hệ thật sự giữa hắn và Trình Cẩn Du, trong lòng sinh ra loại ý nghĩ này cũng rất bình thường. Kể cả Trình Cẩn Du, người yêu của hắn, còn nghĩ hắn sẽ đoạt quyền y thì nói gì đến kẻ khác.

“Cho dù cháu có giận hơn nữa cũng tuyệt đối không để Mộ gia trung can nghĩa đảm nhiều đời vấy phải tiếng nhơ. Về điểm này, vương gia không cần lo lắng.”

“Ta tin cháu.” Đôn Hành Vương khẳng định. Ngừng một lúc, ông lại tiếp: “Đừng nói bản vương không chừa lại thứ tốt cho cháu. Về phòng của cháu đi. Bản vương chỉ đưa người tới, giữ được hay không phải tùy thuộc vào bản lĩnh của cháu.”

Mộ Dạ Hàm mỉm cười quay lại phòng. Hắn đoán người đến là một trong tứ đại danh cơ, nhưng không đoán được là nàng nào. Phải đến lúc mở cửa ra, hắn mới biết đó là Thạch Cơ. Sở trường của nàng chính là gảy tỳ bà, vậy nên vừa nhìn cây tỳ bà bạch ngọc nàng đang ôm thì Mộ Dạ Hàm đã biết được thân phận.

Thạch Cơ đứng lên khỏi ghế, thi lễ với hắn rồi nói:

“Nô gia là Thạch Cơ, theo ý vương gia tới đây gảy một khúc tỳ bà góp vui cho công tử trong đêm dài đằng đẵng này.” Giọng của nàng trong trẻo như yến oanh đang hót.

Mộ Dạ Hàm lựa chỗ ngồi ở phía bên kia bàn để tránh nàng thấy ngượng.

“Được nghe tiếng đàn của Thạch Cơ là diễm phúc của ta.”

“Vậy nô gia xin được gảy khúc Tương Tư Oán (*) cho công tử thưởng thức.”

Thạch Cơ ngồi xuống, mỉm cười so dây. Âm điệu lúc cứng rắn sắc bén như binh khí va vào nhau, lúc nhu tình thê lương như dòng nước lặng lẽ trôi, càng về sau càng có ý than oán nặng nề.

Người nói nước biển sâu

Không bằng một nửa nỗi tương tư

Nước biển còn có bờ

Tương tư mờ mịt không thấy bờ

Ôm đàn lên lầu cao

Lầu trống chỉ có hoa và trăng

Gảy một khúc tương tư

Dây đàn trong lòng bỗng đứt lìa

Thạch Cơ gảy xong tâm tình bị ảnh hưởng đôi chút, dừng lại thở than. Mộ Dạ Hàm nhìn nàng, ân cần hỏi: “Nàng đã từng tương tư ai đó chưa?”

“Nô gia ra vào chốn phong trần đã nhiều, cũng từng trải qua vài mối tình nhưng đều bị phụ bạc.”

“Thạch Cơ tài mạo đều có, há lại không tìm được ý trung nhân tâm đầu ý hợp?”

“Có lẽ đã từng tìm được. Chỉ tiếc, người mong giai lão, kẻ lại tham luyến quyền thế, tự khắc khó chung đường. Tương tư cách mấy cũng chỉ là dây đàn đứt, không sao thành tiếng.”

Mộ Dạ Hàm nghiền ngẫm lời nàng nói. Từng câu từng chữ đều thật thấm thía với hắn.

“Ta cũng từng có ước mơ được cùng người mình yêu giai lão bên nhau, đời này không chia lìa.”

“Hẳn là công tử vẫn chưa được toại nguyện.”

“Sao nàng lại nghĩ vậy?”

Thạch Cơ cúi đầu, nấn ná trên dây đàn: “Mọi sự trên đời đều do tâm sinh, vì tâm mà dao động. Nếu trong lòng công tử không có tâm sự, sao lại bị tiếng đàn của nô gia làm cho phiền muộn? Người hữu tình nghe khúc nhạc hữu tình mới rơi lệ. Người vô tình thì khúc nhạc hữu tình mấy cũng chỉ là sấm rền trên trời, mưa giăng dưới đất, tự nhiên đến mức chẳng đáng bận lòng.”

“Thạch Cơ nói không sai. Lòng ta có phiền muộn từ trước, hốt nhiên nghe khúc nhạc của nàng, nhớ lại bản thân cũng từng có lúc đẹp đẽ tương tư vì một người. Thế nhưng năm tháng vô tình, ta sớm cảm thấy thà rằng trước đây đừng gặp còn tốt hơn.”

“Không gặp thì sẽ không tương tư?”

Mộ Dạ Hàm cười thừa nhận: “Phải, chính là như vậy.”

“Công tử, kỳ thực ngài không thể lựa chọn việc gặp hay không gặp. Giống như đêm nay, nô gia cùng ngài ở trên một chiếc thuyền trò chuyện thế này, nô gia cũng không lựa chọn được, đều là duyên phận cả.”

Mộ Dạ Hàm gật đầu, đứng lên tiễn Thạch Cơ ra cửa. Hắn coi trọng nàng là tài nữ đương thời, rất muốn nói thêm vài câu nhưng không dám vượt mức. Nếu hắn giữ nàng quá lâu, sợ rằng sẽ khiến cho danh tiếng của nàng bị tổn hại.

Mộ Dạ Hàm gọi vài nha hoàn tới đưa Thạch Cơ về. Nàng quang minh chính đại bước vào phòng hắn thì cũng phải quang minh chính đại bước ra, có vậy mới tránh được lời đồn đại sai lầm.

(*) Tương Tư Oán của Lý Quý Lan.