Chương 4: PHONG VƯƠNG

Lúc thánh chỉ sắc phong vương gia được truyền xuống, Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri đang ngồi trên lầu Đồng Tước nghe ca kỹ múa hát. Cố Chinh chạy đến tìm hắn, báo về chuyện sắc phong. Hắn nghe xong siết chặt cây quạt đến nỗi gân xanh nổi đầy tay. Diệp Tịnh Tri chỉ nhìn sơ qua cũng biết hắn giận tới mức nào. Tuy nhiên, thánh ý khó trái, đạo thánh chỉ này hắn không thích mấy vẫn phải tiếp nhận.

Trình Cẩn Du chờ suốt mấy ngày không thấy Mộ Dạ Hàm vào cung tạ ơn, vậy nên chiều hôm đó, y vận một thân thường phục đến phủ tướng quân, nơi mà nay đã đổi thành phủ của Cẩm Bình Vương. Trình Cẩn Du không cho bất cứ ai báo lại mà đi cùng Đức công công đến phòng của Mộ Dạ Hàm.

Lúc này Mộ Dạ Hàm đang ngủ say. Trình Cẩn Du bảo Đức công công ra ngoài canh cửa. Y tiến gần Mộ Dạ Hàm, vuốt ve khuôn mặt hắn rồi nằm nghiêng xuống bên cạnh, lấy tay hắn gác qua người y. Y thích nhất là được ngủ trong vòng tay của Mộ Dạ Hàm như vậy, bỏ mặc bên ngoài mưa đang rơi hay gió đang thổi, đều chẳng thể phá hỏng tâm tình này

Mộ Dạ Hàm thức giấc, hơi cử động mấy ngón tay đang bị Trình Cẩn Du giữ lấy: “Hoàng thượng, ngươi đến làm gì?”

Trình Cẩn Du nghe ra hàn ý trong câu hỏi này. Nếu Mộ Dạ Hàm không tức giận, hắn sẽ không gọi y là hoàng thượng khi chỉ có hai người ở bên nhau.

“Dạ Hàm, ta đến thăm chàng.”

Mộ Dạ Hàm rút tay ra khỏi người Trình Cẩn Du. Vì hắn mạnh hơn, nên dù muốn thì y cũng không giữ nổi tay hắn. Hắn quay cả người vào trong, đối diện với góc giường: “Ta khỏe. Ngươi về được rồi.”

Trình Cẩn Du cũng xoay theo, ôm lấy thắt lưng hắn: “Dạ Hàm, đừng đối xử với ta như vậy. Chàng đi đánh Cao Nô, đánh hơn nửa năm, lúc về lại bị thương rồi trị thương gần nửa năm nữa. Ta suốt một năm qua không được kề cận hơi ấm của chàng.”

“Ngươi nhớ ta vậy sao?” Mộ Dạ Hàm lạnh nhạt hỏi.

“Phải, rất nhớ.”

“Vậy nên ngươi lại nạp thêm phi tần mới trong lúc ta đi vắng? Ở cạnh nàng ta thích không?”

“Dạ Hàm, chàng đừng ghen, trong lòng ta chỉ có chàng. Chúng ta là thanh mai trúc mã, chàng không tin ta sao?” Trình Cẩn Du giải thích.

Mộ Dạ Hàm quay lại, bóp vào cằm Trình Cẩn Du: “Ngươi nghĩ ta ghen sao? Ta sớm đã chẳng còn biết ghen là gì. Ta chỉ tò mò thôi. Ngươi khao khát được nam nhân dày vò hạ thân đến vậy, nhưng vẫn có thể làm chuyện ấy với nữ nhân. Thỏa mãn không? Thích không?”

“Mộ Dạ Hàm, chàng…” Hai mắt Trình Cẩn Du long lên sòng sọc, trong phút chốc hơi thở nén lại, cố gắng làm dịu xuống cơn giận. “Ta biết chàng đang giận chuyện phong vương. Kỳ thực ta nghĩ qua rồi. Chàng làm tướng quân cứ suốt ngày bôn ba dẹp loạn. Triều đình đâu phải không có võ tướng khác? Chàng hãy để bọn họ đi thay, ở lại kinh thành cùng ta tận hưởng cuộc sống yên bình, chỉ có hai ta thôi, không tốt sao?”

“Tốt thật! Nhưng chỉ tốt cho một mình ngươi. Ngươi lại sắp đem ta tiến cung thành phi tần của ngươi rồi.” Mộ Dạ Hàm vung tay ngồi dậy và xuống giường.

“Dạ Hàm, ta không hề có ý đó.”

“Ngươi có hay không cũng mặc. Ta chẳng quan tâm nữa. Đừng tưởng ta không biết ngươi đang dòm ngó thứ gì trên người ta. Hổ phù là do tiên đế ban cho Mộ gia. Kể cả khi chết, ta cũng không giao ra.”

Mộ Dạ Hàm toan đi. Trình Cẩn Du nắm vạt áo của hắn kéo lại: “Dạ Hàm, ta không hiểu. Rốt cuộc ta làm gì sai mà chàng đối xử tàn nhẫn với ta như vậy? Ta làm bất cứ việc gì cũng chỉ vì nghĩ tốt cho tương lai của chúng ta. Chàng chẳng những không hiểu, ngược lại còn hờn trách ta sao?”

Mộ Dạ Hàm chầm chậm hồi tưởng lại. Có thật là làm việc gì cũng vì nghĩ tốt cho tương lai của họ không?

“Năm đầu tiên lên ngôi, ngươi vẫn còn là Trình Cẩn Du mà ta quen biết. Ngươi đặc cách cho ta được vào cung mà không cần triệu gọi. Bất luận có ai dèm pha sau lưng ta, ngươi đều đứng về phía ta. Ngươi bảo giang sơn này chúng ta cùng gìn giữ, giữa chúng ta không phân biệt quân thần. Chỉ cần ta nói muốn, ngươi thậm chí có thể đem giang sơn này giao lại ta. Ta vì sự tin tưởng đó của ngươi, chẳng màng nguy hiểm, bao lần vào sống ra chết, bảo vệ giang sơn của ngươi thiên thu tươi đẹp. Thế nhưng một năm rồi lại một năm, khi ngươi ngồi vững trên ngai vị này rồi cũng là lúc ngươi thay đổi. Ngươi bắt đầu ngủ với hậu phi, tin lời xàm tấu của bọn lão thần chống đối Mộ gia. Người nói hoàng đế không sủng hạnh nữ nhân nào sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Người nói quyền lực tiền triều nên được cân bằng giữa các phe phái, không nên để ai được lớn mạnh quá mức. Ta nghe ngươi, trao trả một phần binh quyền, cũng nhắm mắt làm ngơ trước việc ngươi hết nạp phi tần này đến nạp phi tần khác. Nhưng mà, sự chịu đựng của ta cũng có giới hạn. Ngươi động đến hổ phù thì tuyệt đối không được. Đó là vinh quang không chỉ của ta mà còn của nhiều đời Mộ gia. Phụ thân tử trận khi ta chỉ mới mười hai tuổi. Nãi nãi một mình nuôi dạy ta trưởng thành. Những chuyện này ngươi đều biết mà vẫn có thể đối xử với ta như thế sao? Ta đã thề với nãi nãi rằng đời này ta còn sống ngày nào thì sẽ bảo vệ danh tiếng của Mộ gia ngày ấy.”

“Ta không phải vì hổ phù. Ta chỉ không muốn chàng đi chết. Lần này chàng đánh Cao Nô, mang một thân thương tích trở về. Lần sau biết còn mạng nữa hay không? Tại sao chàng luôn nghĩ xấu về những chuyện ta làm? Phải chăng là do ta đánh chết Lục Tố?” Trình Cẩn Du ủy khuất hỏi.

Mộ Dạ Hàm siết chặt tay, không nói thêm lời nào. Một năm trước khi Mộ Dạ Hàm đi đánh Cao Nô, Trình Cẩn Du tổ chức tuyển tú. Y nói với hắn đây là chuyện bất đắc dĩ không làm không được, vì y là hoàng đế. Hắn không hiểu nhưng hắn bắt buộc phải hiểu. Hắn uống say, cùng với nha hoàn cận thân nảy sinh quan hệ. Nha hoàn đó chính là Lục Tố. Vốn chỉ là một đêm làm loạn, không ngờ lại khiến Lục Tố mang thai. Mộ Dạ Hàm muốn lấy nàng làm chính thê, nhưng hôn lễ còn chưa diễn ra, nàng đã bị Trình Cẩn Du sai người đánh trượng đến chết.

Đó là lần đầu tiên Mộ Dạ Hàm hiểu ra Trình Cẩn Du đã không còn là vị hoàng tử nhút nhát lúc nhỏ, việc gì cũng phải để hắn ra mặt thay. Trình Cẩn Du rõ biết Lục Tố đang mang thai con của hắn, vẫn thẳng tay đánh chết một xác hai mạng. Y có thể ôm ấp ba ngàn nữ nhân trong hậu cung, còn bắt hắn phải hiểu thay cho khổ tâm của y. Hắn chẳng qua là chịu trách nhiệm với một nha hoàn, muốn cho nàng một danh phận chính đáng, lại gián tiếp đẩy nàng đi thẳng đến Hoàng Tuyền.

Lúc đó, Mộ Dạ Hàm nhớ hắn đã hỏi Trình Cẩn Du: “Ngươi có biết nàng ta đang mang thai, ngươi có biết đứa trẻ trong bụng là con của ta?”

Trình Cẩn Du ngông cuồng trả lời: “Ta biết. Vì biết nên mới phải giết nàng ta. Ta không cho phép nữ nhân nào ở cạnh chàng, cũng không cho phép nữ nhân nào vì chàng sinh con. Đừng nói đứa trẻ vẫn ở trong bụng nàng ta chưa sinh ra, kể cả khi đã sinh ra, ta vẫn sẽ đánh chết cả hai mẹ con.”

“Ngươi biết vậy là tốt.” Mộ Dạ Hàm trở về thực tại, cơ mặt giật giật mấy cái rồi trả lời. “Ta không phải thích đôi co về sự công bằng với ngươi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một đạo lý. Ta là nam nhân, cũng có ham muốn với nữ nhân như bất kỳ nam nhân nào khác. Nếu ngươi chung thủy trước sau chỉ biết có ta, ta đương nhiên cũng sẽ đối đãi ngươi như thế. Nhưng ngươi nữ nhân đầy rẫy, lại bắt ta phải tôn thờ tình yêu duy nhất với ngươi. Ngươi suy nghĩ quá đơn giản, hay là vì cậy vào thân phận hoàng đế, nên cho rằng mọi người trong thiên hạ đều phải nghe theo ý ngươi? Nếu thế thì ngươi sai rồi. Ta trung quân nhưng không ngu ngốc, vẫn biết chọn lựa chuyện mà trung.”

Mộ Dạ Hàm giựt tay áo ra đi thẳng. Trình Cẩn Du mất trớn ngã xuống giường. Y gọi “Dạ Hàm” nhưng hắn tuyệt không thèm quay lại. Đức công công thấy Mộ Dạ Hàm đi khỏi, bèn chạy vào phòng chờ hầu.

“Chàng đã đi đâu?”

“Vương gia rời phủ rồi.”

“Trước đây, bất luận trẫm làm sai gì chàng cũng tha thứ, phải chăng là thay lòng rồi nên mới kiếm cớ từ bỏ trẫm?” Đức công công không rõ lời này Trình Cẩn Du đang tự nói với mình hay nói với ông nên im re không dám lên tiếng. Bỗng nhiên, thái độ của y chuyển sang táo bạo quyết đoán nói: “Tra! Lập tức đi tra cho trẫm gần đây chàng hay giao du với ai?”

Đức công công bị ngữ khí dữ dội này quét qua, toàn thân nổi da gà, vâng dạ đi làm ngay.

Trình Cẩn Du đứng lên, chỉnh sửa lại y phục rồi mới rời khỏi.

Tại Phật đường của phủ vương gia, Mộ lão thái thái đang tụng kinh thì nha hoàn Ngân Hương chạy vào phòng, gấp gáp báo: “Người ấy vừa đi rồi.”

Mộ lão thái thái ngừng niệm, lạy Phật một cái rồi đứng lên. Ngân Hương dìu bà lại chỗ nhuyễn tháp.

“Bao nhiêu năm rồi, tam cung lục viện cũng đầy người ra đấy, lại không chịu buông tha cho Hàm nhi thành gia lập thất. Rốt cuộc là kiếp trước Hàm nhi đã gây ra tội ác gì mà phải lãnh cái nghiệt sâu nặng này?”

“Lão thái thái, hay là chúng ta dùng lại cách cũ, lại bỏ xuân dược vào rượu của thiếu gia như chuyện Lục Tố trước đây.”

“Ngươi nghĩ chuyện ngày ấy Hàm nhi không biết gì sao? Chỉ là nó nể mặt bà già này không muốn làm rõ ra mà thôi. Bỏ đi! Ta vì muốn có cháu mà hại một xác hai mạng, lòng đã hổ thẹn lắm rồi. Cứ để Hàm nhi tự ý định đoạt cuộc đời nó vậy.”

Mộ lão thái thái nhìn ra ngoài trời, nói tiếp: “Đêm lạnh, dặn người chuẩn bị áo choàng. Lát nữa Hàm nhi về thì khoác cho nó.”

“Dạ!” Ngân Hương bèn chạy đi phân phó.