“Tướng quân, nhìn đằng đó xem, có tỷ võ chiêu thân kìa!” Cố Chinh vừa chỉ trỏ vừa giục Mộ Dạ Hàm bước nhanh lại xem, chỉ sợ lát nữa người đông tấp nập, khó lòng mà chen vào.
Cố Chinh và Mộ Dạ Hàm vừa chiếm được một chỗ thì lại bất ngờ đụng mặt Diệp Tịnh Tri và nô bộc nhà y. Diệp Tịnh Tri liếc hắn: “Đến tham gia sao?”
“Chỉ tình cờ đi ngang xem thôi. Không hiểu sao mà ta và ngươi cứ luôn chạm mặt ở những chỗ náo nhiệt nhỉ?”
Diệp Tịnh Tri khinh khỉnh nói: “Vì ngươi cũng rỗi rãi không thua kém gì ta.”
Mộ Dạ Hàm mở chiếc quạt giấy ra cười.
Cô gái áo trắng trên đài cúi chào mọi người rồi nêu những nguyên tắc cơ bản của buổi tỷ võ. Lần lượt các nam nhân tự nhận thấy mình võ nghệ không tồi đều lên ứng thí, nhưng đồng loạt bị nàng đả bại chỉ trong năm chiêu. Dần dà, số người dám bước lên đài không còn lại bao nhiêu.
Có nam nhân kia tướng tá vạm vỡ, cầm song phủ nhảy lên đài. Hắn ngoài to khỏe ra thì không có căn bản võ học, gặp đâu quơ đó nên rất dễ bị cô gái khống chế, một cước đá văng xuống đài. Cặp song phủ bay loạn xạ, một cái nhắm ngay hướng của Diệp Tịnh Tri.
“Cẩn thận!” Mộ Dạ Hàm hét lên rồi kéo tay Diệp Tịnh Tri sang chỗ khác, bất cẩn vướng chân vào đài tỷ võ ngã bật ra sau. Diệp Tịnh Tri đè lên người của Mộ Dạ Hàm, nhất thời thẹn thùng, vội vàng che mặt đứng lên.
Cố Chinh chạy lại đỡ Mộ Dạ Hàm, miệng rối rít hỏi: “Tướng quân, ngài không sao chứ?”
“Ngươi thử đập lưng vào sàn đấu võ xem có sao không?”
Cố Chinh cười hì hì. Diệp Tịnh Tri gỡ tay ra khỏi mặt, lúng túng hỏi: “Ai bảo ngươi đỡ ta?”
“May mà là ta, nếu là ngươi thì giờ nằm bẹp luôn tại sàn đấu rồi.”
“Phải đấy, may mà tướng quân nhà ta xương cốt cứng cáp, ngươi không cần lo đâu.” Cố Chinh hào sảng nói. Mộ Dạ Hàm gõ vào đầu y: “Ta không phải là sắt thép.”
Cô gái áo trắng đích thân đến xin lỗi họ vì sự sơ sót của nàng. Mộ Dạ Hàm phủi tay, không nỡ làm khó một giang hồ nữ tử, huống hồ cặp song phủ đó cũng không phải của nàng.
Cố Chinh đỡ Mộ Dạ Hàm quay lại phủ tướng quân. Diệp Tịnh Tri bảo nô bộc về trước, áy náy lết bộ theo phía sau họ.
“Ta không sao. Ngươi cứ về phủ tể tướng đi.” Mộ Dạ Hàm ngoái nhìn y nói.
“Để ta xem vết thương của ngươi thế nào trước.” Diệp Tịnh Tri khăng khăng đáp.
Sau khi đỡ Mộ Dạ Hàm vào phòng, Cố Chinh chạy đi gọi lão Hạ thầy thuốc trong phủ. Lão Hạ chưa xem gì đã phàn nàn về chuyện Mộ Dạ Hàm thương tích cũ còn chưa lành hẳn lại kiếm thêm thương tích mới về hành hạ lão. Mộ Dạ Hàm bị lão mắng đã quen, cười giả lả cho qua.
Lão Hạ vạch áo hắn ra xem vùng lưng. Tầng tầng lớp lớp vết thương do đao kiếm đâm chém ghi dấu lại trên thân thể hắn, giống như sự minh chứng cho những chiến tích huy hoàng đều được đổi bằng máu tươi. Lão Hạ nhìn vết thương mới, chỉ trầy xước đôi chút nên đi giã ít thuốc đắp. Cố Chinh cũng đi theo học lỏm nghề.
Mộ Dạ Hàm đang định mặc lại áo thì Diệp Tịnh Tri bỗng dưng đưa tay sờ vào lưng hắn. Bàn tay y mềm mại man mát, không khác gì tay nữ nhân.
“Còn đau không?”
Mộ Dạ Hàm mỉm cười. Nếu chỉ vì vết trầy xước mới thì Diệp Tịnh Tri đã không thất thần đến thế.
“Ta quen rồi.”
Diệp Tịnh Tri cúi người, đưa hai tay ôm chặt Mộ Dạ Hàm lại từ phía sau. Mộ Dạ Hàm chưng hửng: “Đừng nói mới cứu ngươi chút xíu mà ngươi thích ta rồi nha.”
“Đồ khốn kiếp ngươi! Ta chỉ đang nghĩ nhiều vết thương như vậy, dù liền mặt vẫn sẽ đau âm ỉ không thôi.”
Mộ Dạ Hàm cười buồn thừa nhận: “Đã gọi là vết thương…thì không bao giờ lành hẳn được.”
Trên thân hắn không phải chỉ toàn là vết thương đến từ đao kiếm. Có một năm trời nổi giông bão, đánh gãy cành cây lớn trước phòng của Trình Cẩn Du, hắn đã lao ra che chắn cho y. Bất quá, nhiều năm trôi qua rồi, vết đâm của cành cây sớm bị vết đao kiếm che khuất, giống như tình cảm từng một thời có nhau, tôn trọng và yêu quý nhau giữa hắn và Trình Cẩn Du cũng bị thời gian phủ mờ. Trình Cẩn Du của hiện tại chỉ biết xem hắn như món đồ để độc chiếm riêng. Y không muốn nghĩ cho cảm nhận của hắn, mà hắn cũng lười nghĩ đến cảm nhận của y.
Cố Chinh mang thuốc vào cùng lão Hạ. Diệp Tịnh Tri nghe được tiếng bước chân thì buông Mộ Dạ Hàm ra. Lão Hạ đắp thuốc cho hắn xong, băng bó kỹ càng rồi dặn hắn nằm nghỉ. Thế nhưng, ông vừa đi ra ngoài, hắn đã bật dậy mặc áo vào. Cố Chinh quá quen với tính khí hắn nên không nói gì. Diệp Tịnh Tri lại la toáng lên. Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri giằng co qua lại chẳng ai chịu nhường ai.
Mộ lão thái thái nghe nói cháu trai đích tôn lại bị thương, định đi thăm nhưng lão Hạ bảo không đáng ngại, từ ngoài phòng còn nghe được tiếng đùa giỡn của bọn trẻ nên thôi.
Tại Thái Hòa điện của Trình Cẩn Du, không khí lại căng thẳng đầy trời, không được vui vẻ như phủ tướng quân. Hai vị lão thần tiền triều Châu Đốc Thâm và Ngạnh Bàng cứ thay phiên bẩm tấu.
Châu Đốc Thâm tâu: “Hoàng thượng, thường nói họa nhỏ mà bỏ mặc, sau này ắt thành họa lớn. Mộ gia đời đời hiển hách đều do hoàng thượng ban cho, thế nhưng dân chúng bên ngoài vô tri không hiểu. Họ đều nói nếu không nhờ Mộ gia dùng xương máu đánh đổi thái bình cho Trình quốc, thì đã không có Trình quốc ngày hôm nay. Mộ tướng quân thế mạnh, lại còn được lòng dân, sớm đã “công cao chấn chủ.” Hoàng thượng, hoạ này không thể không lo.”
“Trẫm chẳng phải đã tước đi một phần binh lực của hắn rồi sao?” Trình Cẩn Du vừa xem tấu chương vừa nói, dáng vẻ không mấy hứng thú nghe.
Ngạnh Bàng lên tiếng: “Thứ mà hoàng thượng tước đi bất quá là số binh sĩ do triều đình cấp cho Mộ tướng quân, so với Mộ gia quân của ngài ấy chỉ bằng một nửa mà thôi.”
Châu Đốc Thâm cũng xen vào: “Mộ gia quân mấy đời đều chỉ nghe theo lệnh của chủ soái, tận trung với người nắm giữ hổ phù trong tay. Thứ cho lão thần nói thẳng một câu, sợ rằng đến mệnh lệnh của thiên tử, bọn họ cũng không nghe.”
Trình Cẩn Du biết lời này chưa hẳn là sai. Hổ phù để điều động Mộ gia quân xưa nay luôn có một nửa do hoàng đế giữ, nửa kia giao cho người chủ soái của Mộ gia. Sau khi phụ thân Mộ Dạ Hàm tử chiến sa trường, tiên đế xót thương vô hạn, bèn đem một nửa trong tay giao cho Mộ lão thái thái coi như tín vật. Ý của tiên đế là để con cháu đời sau không được quyền can thiệp hay điều động Mộ gia quân, để Mộ gia quân có thể chuyên tâm bảo vệ bờ cõi Trình quốc, tránh bị các thế lực tiền triều, thậm chí cả hoàng đế thao túng. Nó cũng bày tỏ cả sự kính trọng và tin tưởng tuyệt đối mà tiên đế dành cho Mộ gia. Thế nhưng, nó lại trở thành mối lo lắng không yên của các lão đại thần. Lỡ như Mộ gia ỷ vào công cao, tự lập thành vương, liệu rằng quân đội triều đình có đủ khả năng chống lại không? Nên biết ngay cả trong quân đội triều đình, cũng có nhiều vị tướng lĩnh từng nhận được ơn tình từ Mộ gia, hoặc là xuất thân từ Mộ gia quân.
Trình Cẩn Du nhướn mày lên, sắc bén hỏi: “Ý của các khanh là trẫm nên tước đi hổ phù của Mộ tướng quân? Vậy thì Mộ gia quân sẽ do ai nắm giữ? Các khanh sao?”
Châu Đốc Thâm và Ngạnh Bàng khiếp sợ quỳ xuống: “Chúng lão thần không dám.”
“Trẫm biết các khanh muốn phân ưu với trẫm, nhưng tước đi hổ phù như tước đi thể diện của Mộ gia. Nếu trẫm bức bách thái quá, sẽ phụ đi lòng tin của tiên đế dành cho Mộ gia, mà Trình quốc cũng mất đi một gia tộc trung quân ái quốc. Chuyện này để sau rồi nói.”
Ngạnh Bàng lại nói: “Hoàng thượng tấm lòng nhân từ. Hổ phù có thể không tước nhưng phòng hờ là chuyện nên làm. Thay vì để binh lực của Mộ tướng quân ngày càng bánh trướng, chi bằng chúng ta tìm cách giới hạn lại. Thần có cách này…”
Diệp Hách Đô đến giờ vào chầu hoàng đế, nhìn thấy Châu Đốc Thâm và Ngạnh Bàng đắc ý đi ra khỏi Thái Hòa điện thì có chút lo lắng trong lòng. Năm xưa, đệ đệ của Châu Đốc Thâm nhận lệnh đi đánh trận, lại quen thói ăn chơi, đi đến đâu bắt bớ dân nữ mua vui đến đó. Đúng như câu “thượng bất chính, hạ tắc loạn,” binh lính dưới trướng cũng lộng hành cướp bóc đồ đạc dân chúng. Xui một mỗi, hắn bị phụ thân của Mộ Dạ Hàm bắt gặp, trảm trước tấu sau. Tiên đế không những không trách tội, còn hết mực khen ngợi cách hành xử quyết đoán. Châu Đốc Thâm từ đấy căm ghét Mộ gia tột cùng, thường cùng với Ngạnh Bàng nghĩ đủ mọi cách để biếm quyền Mộ Dạ Hàm.
Diệp Hách Đô đến tâu về việc cứu tế nạn hạn hán ở Giao quận. Trình Cẩn Du xem xong tấu chương rất hài lòng, nói: “Tể tướng, khanh làm việc luôn rất chu đáo. Trẫm có một chuyện muốn hỏi qua ý khanh.”
“Xin hoàng thượng cứ hỏi.”
“Trẫm nghe nói Mộ gia và Diệp gia là thế giao nhiều đời. Nếu trẫm sắc phong vương gia cho Mộ Dạ Hàm, ái khanh nghĩ sao?”
Diệp Hách Đô nghe xong câu này liền hiểu ra lý do Châu Đốc Thâm và Ngạnh Bàng đắc ý đến vậy. Nếu chức vương gia này sắc phong cho bất kỳ ai đều là vinh quang vô thượng. Thế nhưng, đặt trong trường hợp của Mộ Dạ Hàm thì lại khác. Mộ Dạ Hàm là trấn quốc tướng quân, binh lực hùng hậu, đứng đầu võ tướng. Một đạo thánh chỉ sắc phong vương gia dù không mang nghĩa thu hồi binh quyền, lại trực tiếp đoạt đi cái danh hiệu “trấn quốc tướng quân” kia. Bề ngoài trông giống như hoàng đế càng ân sủng Mộ Dạ Hàm hơn trước, đánh đồng với hoàng thân quốc thích, mà thực chất là đang đi bước đầu trong kế hoạch làm suy yếu thế lực của Mộ Dạ Hàm. Ai cũng hiểu để tránh hoàng vị của hoàng đế bị đe dọa, vương gia không thể nắm giữ quá nhiều binh quyền. Một khi thánh chỉ này ban xuống, ngày mà Mộ Dạ Hàm bị tước đi binh quyền sẽ không còn xa.
“Hoàng thượng, Mộ tướng quân là võ tướng, chỉ trên chiến trường mới có thể bộc lộ tài hoa, ra sức vì Trình quốc. Nếu bỗng dưng bắt ngài ấy suốt ngày ở lại trong phủ, giao du với quý tộc, bàn luận việc triều chính, vậy thì làm khó cho ngài ấy rồi.”
Trình Cẩn Du cụp mắt xuống. Theo những lời mà Diệp Hách Đô nói, y lại không cảm thấy có gì không tốt? Mộ Dạ Hàm thậm chí còn có nhiều thời gian ở cạnh y hơn, không cần phải chém chém giết giết suốt ngày ngoài sa trường, gặp toàn những chuyện nguy hiểm. Hơn nữa, đám lão thần cũng sẽ bớt đi vài phần dị nghị.
“Trẫm biết rồi. Tể tướng có thể lui.”
Diệp Hách Đô vừa rời đi, Đức công công liền mang vào một chén canh sâm. Trình Cẩn Du cầm chén canh lên, chưa múc muỗng nào đã hỏi: “Mộ tướng quân có đến không?”
Đức công công lắc đầu, tìm đại lý do để thanh minh giùm Mộ Dạ Hàm: “Có thể thương tích từ trận chiến với Cao Nô của ngài ấy vẫn chưa khỏi hẳn, không tiện đi lại nhiều.”
“Thương tích chưa lành hẳn nhưng chàng ấy vẫn có sức lực đi kỹ viện sao?”
Trình Cẩn Du cười lạnh, hất chén canh xuống sàn. Đức công công không dám nhiều lời nữa, quỳ mọp xuống run rẩy.
Trình Cẩn Du cúi đầu sờ trán. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Trước kia bọn họ rất tốt đẹp. Mộ Dạ Hàm mỗi ngày đều vào cung thăm y, cùng y chuyện trò và dùng điểm tâm. Trình Cẩn Du không còn nhớ là bắt đầu từ lúc nào mà Mộ Dạ Hàm đổi thái độ sang lạnh nhạt với y, nhưng khi y nhận ra thì quan hệ giữa họ đã rạn nứt không cách gì hàn gắn được. Y càng muốn đến gần thì Mộ Dạ Hàm càng muốn lùi xa, cứ như là đang chơi trò trốn tìm với nhau.