Chương 2: CHỌI DẾ

Ngồi trong xe ngựa, Trình Cẩn Du định chạm lên tay Mộ Dạ Hàm thì hắn liền rút tay đặt sang chỗ khác.

“Dạ Hàm, nói cho ta biết. Chàng rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại trở nên lạnh nhạt xa cách với ta, còn ra ngoài ăn chơi với mấy ca kỹ hạ tiện đó?”

“Nếu ta có ba ngàn giai lệ vây quanh như ngươi, đương nhiên không cần đến thanh lâu, tiếc là ta không có.”

“Ta đã nói với chàng rằng ta chỉ sủng họ chứ không yêu họ. Người ta yêu luôn chỉ có một mình chàng.” Trình Cẩn Du cầm tay Mộ Dạ Hàm, mặc cho Mộ Dạ Hàm hất hủi thì y vẫn kiên quyết không buông. Lời này Mộ Dạ Hàm đúng là đã nghe qua, còn nghe rất nhiều lần, nghe đến lạnh lòng.

Mộ Dạ Hàm không thèm giựt tay lại nữa: “Điểm này chúng ta giống nhau. Ta cũng chỉ chạm vào họ chứ không yêu họ.”

Trình Cẩn Du tức giận: “Chàng thì không được. Ta không chấp nhận chàng chạm vào ai khác ngoài ta.”

“Cẩn Du, ngươi nói ra lời này mà không cảm thấy nực cười sao? Thôi bỏ đi.” Mộ Dạ Hàm xoay cổ tay để dễ dàng trượt khỏi bàn tay Trình Cẩn Du. Trình Cẩn Du chới với định chụp tay hắn lại thì hắn đã phóng ra khỏi xe ngựa.

“Ta về phủ của mình. Không chung ý kiến thì không nên đi cùng đường.”

“Chàng…” Trình Cẩn Du nghiến răng, đấm tay vào thành xe.

Khi Mộ Dạ Hàm về đến phủ tướng quân, phó tướng Cố Chinh liền chạy đến hỏi han về đêm đầu tiên của hắn với giai nhân. Mộ Dạ Hàm đá Cố Chinh mấy cái cho đỡ tức. Đúng lúc, nãi nãi hắn và vài nha hoàn từ xa đi tới. Bà gắt gỏng mắng hắn: “Người ta ăn chơi thì con đàn cháu đống. Cháu cũng ăn chơi mà ngay đến một người thiếp còn chẳng mang về được. Đúng là tệ hại. Làm mất mặt Mộ gia.”

Cố Chinh đứng cạnh che miệng cười lén. Mộ Dạ Hàm liếc y rồi nói: “Nãi nãi, bà muốn một nàng dâu vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện thì cũng phải để cho cháu từ từ tìm, không gấp được.”

“Không thể không gấp!” Nãi nãi hắn đón lấy một xấp tranh vẽ trong tay nha hoàn đưa sang hắn. “Cháu quanh năm sống ở chiến trường, không dễ gì mới có dịp lưu lại kinh thành, tranh thủ thời gian thành hôn sinh con luôn, lỡ như cháu đi biệt không về nữa thì chí ít Mộ gia cũng không tuyệt hậu.”

Mộ Dạ Hàm lật xem xấp tranh vẽ, vừa cười vừa nói: “Nãi nãi, có ai trù ẻo cháu trai mình như bà không? Bà không sợ cháu chết mà chỉ sợ tuyệt hậu?”

“Đương nhiên, tác dụng của cháu chỉ là vác cái mặt đẹp đi dụ dỗ cô nương nào đó về khai chi tán diệp cho Mộ gia thôi. Ngoài tác dụng đó ra, cháu cái gì cũng không xài được.”

Hắn không biết nên cười hay nên khóc: “Nãi nãi, thế này có phải quá tuyệt tình rồi không? Trước mặt hạ cấp của cháu mà bà chà đạp cháu như giẻ lau vậy.”

Nãi nãi hắn cười lớn: “Cố Chinh là người nhà, không sợ, nó còn rành tính cháu hơn cả ta.”

“Nãi nãi nói đúng.” Cố Chinh phụ họa. Mộ Dạ Hàm thật hận lúc nãy không đá y thêm vài cước.

“Nhưng mà xấp tranh này là gì đây? Cháu nhìn đi nhìn lại thấy ai cũng xấu như ai. Đây là tiêu chuẩn chọn người đẹp của nãi nãi?”

“Cháu nhìn cho kỹ vào, cứ treo mắt trên chân mày thì khi nào mới có thê tử? Một tuần nữa phải cho ta biết câu trả lời. Nếu không ta đuổi cháu ra khỏi phủ.”

Mộ Dạ Hàm xám mặt: “Nãi nãi, thế là hiếp người quá đáng rồi.”

“Ta là nãi nãi của cháu. Ta ức hiếp cháu đó, cháu làm gì được ta?” Nãi nãi hắn chống mạnh cây gậy xuống đất nhìn hắn. Hắn không dám hó hé nữa, ngoan ngoãn cầm xấp tranh vẽ về phòng với Cố Chinh.

“Tống tiểu thư mặt như cái mâm tròn. Quách tiểu thư cao gầy hơn cả cây trúc. Lâm tiểu thư tóc che qua mắt nhìn như sát thủ. Đỗ tiểu thư có nốt ruồi sát phu. Hàn tiểu thư hai mắt bặm trợn.” Mộ Dạ Hàm vừa lật tranh vừa lầm bầm. “À…Đổng tiểu thư này khá hơn các tiểu thư trước một chút, nhưng so với Phỉ Thúy lại kém xa một trời một vực.”

“Nếu Phỉ Thúy thật tốt như vậy sao tướng quân không đem nàng ta về phủ?”

“Lại bị phá đám rồi.”

Mộ Dạ Hàm chỉ nói đến đây nhưng Cố Chinh tự hiểu được là do ai phá. Cố Chinh theo Mộ Dạ Hàm vào sinh ra tử bao nhiêu năm dài, có nhiều chuyện Mộ Dạ Hàm không hề giấu giếm y. Trong lòng hắn đã sớm xem y như thân đệ đệ.

“Không sao, Cố Chinh sẽ tìm cho tướng quân người nữ nhân khác càng xinh đẹp hơn.”

Mộ Dạ Hàm cười khẩy: “Chỉ trong một tháng đã đánh gãy chân ba nữ nhân quốc sắc thiên hương của kinh thành rồi. Nếu ta còn tìm nữ nhân nữa chính là tạo nghiệt. Nghiệt này ta gánh không nổi.”

“Người đó cũng bá đạo ngang ngược quá rồi.”

“Không như vậy thì không phải là hắn.” Mộ Dạ Hàm không muốn nói nữa, nhìn sang hộp đựng dế trên ngăn kệ. Hắn nảy ra một chủ ý, lấy hộp đựng dế đi ra ngoài.

“Tướng quân, người đi đâu vậy?” Cố Chinh hỏi vọng theo.

“Đi bắt vài con dế, ngày mai đến phủ tể tướng thăm nương tử ta.”

Cố Chinh kinh ngạc. Nương tử ở đâu ra?


Diệp Hách Đô là đương kim tể tướng của Trình quốc. Ông có ba công tử, một tiểu thư. Tam tiểu thư đã sớm được gả đi. Trước kia, Diệp Hách Đô và nãi nãi Mộ Dạ Hàm từng có ý gán ghép tam tiểu thư và hắn thành một đôi. Tuy rằng Mộ Dạ Hàm đã từ chối, nhưng Trình Cẩn Du sợ hắn nửa chừng đổi ý, bèn ban hôn cho tam tiểu thư, dứt khoát đẩy xa khỏi tầm mắt hắn. Đại công tử và nhị công tử cũng giống hệt Diệp Hách Đô làm văn thần trong triều. Tứ công tử Diệp Tịnh Tri nhỏ hơn Mộ Dạ Hàm một tuổi, ham chơi biếng làm, đến nay vẫn còn là một kẻ lêu lỏng.

Diệp Tịnh Tri có một biệt tài, đó là chơi cầm rất hay. Diệp Hách Đô không mấy hoan nghênh cái biệt tài này vì cho rằng cầm nghệ là thứ ẻo lả, không phục vụ được gì cho quốc gia. Cộng thêm, Diệp Tịnh Tri bẩm sinh kiêu ngạo, không phải người khác mời đàn thì liền đàn. Mộ Dạ Hàm cũng chỉ nhờ vào may mắn mới nghe được. Năm đó, Diệp Tịnh Tri du thuyền trên Thái Hồ, trong một lúc cao hứng đã đem cầm ra gảy. Hắn ở trên con thuyền lân cận hồ, nghe rồi liền động lòng khâm phục.

Mộ Dạ Hàm đến phủ tể tướng tìm Diệp Tịnh Tri, gặp lúc Diệp Tịnh Tri đang phơi hoa ở sân sau.

“Nương tử, ngươi đang làm gì?” Mộ Dạ Hàm đến gần hỏi.

Diệp Tịnh Tri giận đến ứa gan: “Trêu chọc ta là thú vui duy nhất của ngươi thì phải?”

“Hình như là vậy.”

“Đêm qua không phải ở với Phỉ Thúy sao? Sao sáng nay ngươi còn sức đến tìm ta sớm thế?” Diệp Tịnh Tri vừa lựa hoa vừa hỏi.

Mộ Dạ Hàm hơi khựng lại rồi nói: “Không có làm gì cả. Đến tìm ngươi chơi chọi dế.”

“Đợi ta lựa xong đống hoa này.”

“Để làm gì?”

“Túi thơm.”

Mộ Dạ Hàm gật gật, chắc là làm tặng cho nữ nhân mà Diệp Tịnh Tri thích, nam nhân làm gì có ai muốn đeo túi thơm?

Kỳ thực, Diệp Tịnh Tri làm để tặng cho mẫu thân y. Diệp Tịnh Tri lựa một hồi rồi đem đống hoa đã sàng lọc vào phòng, lấy ra hộp đựng dế chơi với Mộ Dạ Hàm.

“Hôm qua ta vừa bắt được một con cự tướng, lát nữa sát phạt hết đống dế của ngươi.”

Diệp Tịnh Tri bĩu môi: “Để chờ xem.”

Trong lúc chọi, Diệp Tịnh Tri lại hỏi: “Ngươi bỏ ra cả rương vàng mà không xơi được mảnh da thịt nào của người ta sao?”

Thường nói chuyện không muốn người ta nhắc đến nhất luôn sẽ bị phanh phui nhiều nhất, lời này quả không sai.

“Có một chút, ngươi mới là kẻ không có mảnh nào.”

Diệp Tịnh Tri hứ hắn: “Nếu không phải vì cướp nữ nhân mấy lần với ngươi, phụ thân đâu có cấm túc ta? Giờ ngay cả tiền ăn một xâu kẹo hồ lô ta cũng không có. Đều nhờ hồng phúc của ngươi.”

“Có ai bảo ngươi phải giành với ta? Tại ngươi thích chơi nổi thôi.” Mộ Dạ Hàm phân tâm nhìn vào con cự tướng của hắn, hô hào lên: “Phải rồi phải rồi, đánh nó tơi tả đi.”

Diệp Tịnh Tri hét lên khi con dế của y bị cắn chết. Mộ Dạ Hàm thì vỗ đùi cười ha hả.

Hai người đấu qua đấu lại, đến lúc chán thì Diệp Tịnh Tri gọi nha hoàn dâng thức ăn lên. Trong số thức ăn đặt vào bàn có một đĩa mì trường thọ. Diệp Tịnh Tri nói hôm nay vừa đúng là ngày thọ thần của mẫu thân y, nhưng mẫu thân quanh năm thanh tịnh nơi cửa phật, không thích bày vẽ tiệc tùng. Nhà bếp cũng chỉ nấu sơ vài món chúc mừng.

Mộ Dạ Hàm chợt nhớ lại trong một năm sinh thần, Trình Cẩn Du đã tự tay làm bát mì trường thọ cho hắn. Đương nhiên bát mì do một đứa trẻ làm thì chẳng thể nào ngon được, nhưng thành ý sâu nặng hơn tất cả. Những ngày tháng đó, cả hai cùng ăn, cùng học, cùng chơi, đối đãi với nhau vô cùng thuần khiết. Nào ngờ được một ngày nào đó sẽ có người vì ngai vị của mình mà tổn hại tình cảm thời thơ ấu. Thiên hạ đều nói Mộ Dạ Hàm hắn quyền khuynh triều dã, sẽ có ngày tước vị soán ngôi, Trình Cẩn Du liền tin là thật. Từ ngay trước lúc hắn đi đánh Cao Nô, Trình Cẩn Du đã bắt đầu phong cho hắn mấy tước vị vô nghĩa, chỉ có hiển hách ngoài mặt nhưng không có thực quyền bên trong để cướp dần binh lực từ tay hắn. Cái ngày mà chức vị trấn quốc tướng quân này bị cướp e rằng cũng không còn xa. Có điều, nếu thật Trình Cẩn Du dám làm tới mức ấy thì hắn sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên chịu trận. Hắn không tham lam gì bốn chữ “trấn quốc tướng quân” kia, nhưng tuyệt không thể để nó mất vào đời hắn, khiến công trạng bao đời qua của Mộ gia tan tành thành cát bụi.

“Mộ Dạ Hàm, ngươi thất thần nghĩ gì đó?”

“À không. Ta không đói, ta về phủ đây.”

Mộ Dạ Hàm cầm hộp đựng dế đứng lên. Diệp Tịnh Tri nắm tay áo hắn kéo lại: “Ăn một chút rồi đi.”

“Ngươi gọi ta một tiếng tướng công thì biết đâu ta sẽ suy nghĩ lại.” Mộ Dạ Hàm cười trêu.

Diệp Tịnh Tri nhăn mặt, buông tay: “Đi chết đi!”