Chương 1: TỈNH LẠI

Năm đó, cạnh gốc mai đỏ, trên nền tuyết trắng xóa, hai thiếu niên đứng kề sát nhau, tay nắm chặt tay truyền hơi ấm cho nhau.

Y nói: “Ta muốn trở thành một vị hoàng đế thật tốt, khiến cho muôn dân thiên hạ có được cuộc sống ấm no hạnh phúc.”

Hắn nói: “Ta sẽ tiêu diệt ngoại xâm, dẹp hết nội loạn, giúp ngươi đạt thành mong muốn.”

Y nói: “Giữa chúng ta sẽ không có đạo nghĩa quân thần, không có khoảng cách tôn ti, giang sơn của ta cũng chính là giang sơn của chàng. Cả đời hãy ở mãi bên cạnh nhau, cùng nhau gìn giữ giang sơn này.”

Hắn nói: “Được. Trừ cái chết ra, không gì chia cách được chúng ta.”

Mộ Dạ Hàm mở mắt ra. Ký ức tươi đẹp năm nào giờ cũng chỉ còn lại một giấc mơ. Một giấc mơ mà hắn đã mơ suốt mười năm, đến lúc phải triệt để thức tỉnh.

Hắn, Mộ Dạ Hàm, là trấn quốc tướng quân của Trình quốc. Từ sau khi Chu quốc diệt vong, Trình quốc lên nắm quyền, Mộ gia đã bốn đời tận trung báo quốc, dốc sức phò tá minh chủ khai sáng thịnh thế. Ở sa trường, Mộ gia khiến cho quân địch vừa nghe tên đã khiếp vía, còn tại tiền triều, quyền lực chỉ sau thiên tử, đứng trên quần thần, được văn võ bá quan đều hết lòng kính nể. Đến đời của tiên đế, Mộ Dạ Hàm ngay khi còn nhỏ đã được ưu ái cho vào cung học cùng thái tử Trình Cẩn Du. Sau khi Trình Cẩn Du thừa kế ngai vàng, Mộ Dạ Hàm còn được đặc cách ra vào trong hoàng cung tự do mà không cần triệu gọi. Có thể nói ân sủng mà hai đời hoàng đế dành cho Mộ Dạ Hàm sánh ngang với trời, trước chưa từng có ai được như vậy, mà sau càng không có ai dám mơ ước được như vậy. Mộ Dạ Hàm cũng không hề cô phụ lòng tin của tân đế. Hắn vừa mới mười lăm tuổi đã cầm kiếm ra chiến trường, mười năm tung hoành ngang dọc, nam chinh bắc chiến lập ra vô số chiến công hiển hách, được dân chúng tôn xưng là Xích Ảnh Chiến Thần.

Thế nhưng, đằng sau những lời đồn đại hoa mỹ lại có một sự thật mà ít người biết được. Mộ Dạ Hàm và đương kim hoàng đế là người yêu thanh mai trúc mã. Hắn thời niên thiếu vô tri, cho rằng thật lòng thật dạ yêu một người chính là bảo vệ người đó, bảo vệ cả những điều người đó yêu thích. Thế nhưng, thứ hắn đánh đổi được trong suốt mười năm dài dạn dày sương gió, bao phen sinh tử cận kề chỉ là một trái tim dần dần băng giá. Người kia nói yêu hắn nhưng lại sợ hắn cướp mất ngôi báu, ngoài mặt trao cho ân sủng mà bên trong ngầm thu hồi bớt lực lượng quân đội từ tay hắn. Người kia nói yêu hắn nhưng khi hắn nếm mật nằm gai, liều mạng bảo vệ từng tấc cương thổ thì trong hậu cung lại nạp hết phi tần này đến phi tần khác. Những lời trót lưỡi đầu môi, muốn giả dối thế nào liền giả dối thế nấy, vậy mà hắn đã tin suốt mười năm dài.

Lần này Mộ Dạ Hàm tự nguyện xin đi tái ngoại dẹp tộc Cao Nô bất chấp sự phản đối kịch liệt từ người kia, chính là muốn chết luôn tại tái ngoại không bao giờ về nữa. Người Cao Nô nổi tiếng hung hãn khát máu, thường xuyên ở vùng biên giới giết hại dân chúng Trình quốc cướp đi sản vật nhưng nhiều đời Trình quốc không có vị tướng lĩnh nào dám động đến. Hắn muốn vì dân chúng Trình quốc làm một việc cuối cùng, nào ngờ lại để hắn đánh thắng, còn may mắn sống sót quay về dù thương tích đầy mình. Người kia sai thái y ngày đêm túc trực chữa trị cho hắn. Hắn hôn mê suốt ba tháng liền. Trong lúc hôn mê, có nhiều chuyện bỗng dưng tái hiện lại.

“Trừ cái chết ra, không gì chia cách được chúng ta.”

Mộ Dạ Hàm từng hứa như vậy, nhưng mà trong trận chiến với tộc Cao Nô lần này, coi như hắn đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, lời hứa nào cũng giải trừ được rồi.

“Dạ Hàm.”

Nãi nãi của hắn được đám nha hoàn dìu tới bên giường hắn, một tay cầm gậy, tay kia lau đi những giọt nước mắt khó khăn chảy xuống: “Dạ Hàm, cháu cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi.”

Hắn chậm chạp giơ bàn tay lên. Nãi nãi nắm tay hắn, trong giọng nói vẫn còn vài phần nghẹn ngào: “Tỉnh lại là tốt.”

“Nãi nãi…” Hắn thều thào. “Nãi nãi khóc trông rất xấu.”

Nãi nãi đánh mấy cái nhẹ lên tay hắn: “Thằng cháu ngỗ nghịch này, chỉ giỏi ăn đánh thôi.”

Mộ Dạ Hàm vừa tỉnh buổi sáng thì đến đêm, cả phủ tướng quân xôn xao hẳn lên vì đương kim thánh thượng Trình Cẩn Du mặc thường phục giá đáo. Hắn không muốn gặp Trình Cẩn Du nên nhắm mắt giả vờ ngủ. Trình Cẩn Du không làm phiền hắn, ngồi suốt cả canh giờ chờ đợi vẫn không thấy hắn thức thì khẽ khàng rời đi.

Hai tháng sau tại Tú Hoa Lâu, nơi ăn chơi xa xỉ bậc nhất của kinh thành…

Mộ Dạ Hàm mở rương vàng ra trước mặt tú bà. Tú bà nhìn ánh vàng chói lóa, nín thở rồi cười rộ nhìn sang đối thủ của hắn, Diệp Tịnh Tri:

“Ấy chà Diệp công tử, Mộ công tử dùng cả rương vàng để mua đêm đầu tiên của Phỉ Thúy cô nương, Diệp công tử tính thế nào?”

“Vàng thôi mà. Đâu phải Diệp gia của ta không chơi nổi.” Diệp Tịnh Tri quay sang nô bộc: “Mau, về phủ lấy vàng đem tới cho ta.”

Nô bộc run sợ nói: “Thiếu gia, nếu để lão gia biết thì không xong đâu. Lão gia đã nghiêm cấm thiếu gia không được đến thanh lâu mua vui rồi.”

Diệp Tịnh Tri nghe vậy cũng có chút nao núng.

Mộ Dạ Hàm nghe được, cười khẩy: “Sao hả Diệp Tịnh Tri, ván này ngươi chơi không nổi à? Hay là để ta chỉ cách cho ngươi. Nếu ngươi đánh thắng ta, ta sẽ tự động rút lui.”

Đánh thắng hắn? Lời này nghe thật dễ dàng nhưng hắn đường đường là trấn quốc tướng quân, lại vừa bình được phản loạn hung hãn Cao Nô, có ai nghe danh mà không khiếp sợ? Diệp Tịnh Tri chỉ là một thư sinh da trắng tay mềm, đừng nói đánh thắng, ngay cả vật ngã hắn cũng không nổi.

“Ta khinh! Mộ Dạ Hàm ngươi giỏi lắm! Lần sau ta sẽ chơi tiếp với ngươi.”

Diệp Tịnh Tri toan đi nhưng bị Mộ Dạ Hàm chặn lại: “Khoan đi vội! Nói lời thì phải giữ lời. Khi nãy ngươi nói ai thua sẽ gọi người kia là tướng công, quên rồi sao?”

Diệp Tịnh Tri uất hận nhìn Mộ Dạ Hàm, cắn môi, sau đó nhắm mắt gọi đại: “Tướng công!”

Mộ Dạ Hàm vuốt tóc y, khen: “Nương tử ngoan!”

Diệp Tịnh Tri đỏ mặt hất tay hắn ra, cùng nô bộc chuồn thẳng.

Tú bà tuyên bố Mộ Dạ Hàm thắng, lập tức sai người vừa khiêng rương vàng vừa chuẩn bị hỉ phòng. Mộ Dạ Hàm rót cạn bình rượu vào miệng, sau đó ung dung bước lên bậc thang. Hắn đẩy cửa đi thẳng vào căn phòng đỏ rực, bên trong treo đèn hoa và cắm đầy nến giống hệt đêm động phòng hoa chúc. Phỉ Thúy che đi nửa mặt bằng cây quạt lông trắng, ngồi trên giường khép hai chân đoan trang như tân nương.

Mộ Dạ Hàm vươn tay áo, kéo nhẹ cây quạt lông xuống, để lộ ra dung nhan “bế nguyệt tu hoa” của nàng. Hắn hơi ngẩn người, cười nhẹ: “Người giống như tên, quả là hiếm có.”

Phỉ Thúy cúi đầu e thẹn như bông hoa vừa hé nụ: “Đa tạ lang quân khen ngợi.”

Mộ Dạ Hàm sờ vào mặt Phỉ Thúy, chính là cái cảm giác lâng lâng, sờ đến đâu da thịt liền mềm mịn tan chảy đến đó. Hắn đã hơi say, trước mặt lại là giai nhân diễm lệ, có chút nóng vội cúi xuống hôn nàng. Khoang miệng nàng mát lạnh như tuyết, lại phảng phất hương hoa nhài tinh tế, khiến hắn chết ngạt trong một nụ hôn, chả trách người xưa lại nói “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”

“Lang quân!” Phỉ Thúy cười đẩy người hắn ra. “Đêm nay thiếp là của chàng, việc gì phải vội? Cùng thiếp uống chén rượu giao bôi trước.”

“Được, chiều ý nàng.”

Phỉ Thúy đứng lên, tiến lại bàn đặt cây quạt xuống và rót ra hai ly rượu. Hắn và nàng bắt chéo tay để uống. Uống xong, nàng yếu đuối dựa vào người hắn. Hắn ẳm nàng đến bên giường, tình tứ bắt đầu một nụ hôn khác và bỏ màn giường xuống. Vai áo của Phỉ Thúy rơi ra, để lộ một phần của chiếc yếm đỏ. Mộ Dạ Hàm hôn trượt xuống vai nàng, đắm chìm trong da thịt thơm ngát. Phỉ Thúy cũng luồn tay ra sau gáy hắn, giúp hắn cởi xuống lớp áo ngoài.

Đang lúc vui say, đột nhiên từ ngoài hành lang truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, rồi thì cửa phòng của họ bị mở toang ra.

“Ai?”

Mộ Dạ Hàm vén màn lên, dáng vẻ bực dọc hỏi. Trình Cẩn Du bước vào, giản dị trong một bộ y phục trắng tinh. Cạnh hắn là tổng quản thái giám Đức công công. Mộ Dạ Hàm sờ trán, có bao nhiêu men rượu trong người đều bị trôi sạch sẽ.

“Lang quân, họ là ai?” Phỉ Thúy nắm tay Mộ Dạ Hàm ngồi dậy hỏi.

Trình Cẩn Du nhìn đến chỗ cánh tay nàng đang nắm lấy và vết son đỏ dính vào một bên môi của Mộ Dạ Hàm, nheo mắt lại: “Chàng ngày càng phong lưu, dám dùng cả rương vàng chỉ để mua đêm đầu tiên của một kỹ nữ?”

“Cẩn Du, chuyện này liên can gì ngươi?”

Dám gọi thẳng tên của đương kim hoàng đế, khắp thiên hạ e rằng chỉ có mỗi mình Mộ Dạ Hàm hắn, nhưng dám phá ngang chuyện tốt của hắn, khắp thiên hạ cũng chỉ có mỗi mình Trình Cẩn Du, bởi nếu là kẻ khác, hắn đã không ngần ngại đánh cho người này phải nằm bẹp xuống sàn.

“Hay cho Mộ Dạ Hàm chàng còn dám hỏi chuyện này liên can gì ta? Chàng là của ta. Ai dám động vào chàng tức là đối địch với ta.” Trình Cẩn Du quay sang Đức công công: “Bắt ả ta đem ra ngoài đánh chết.”

“Muốn đánh thì đánh ta, nàng ta chẳng làm gì sai cả.”

“Chỉ bằng hành động bảo vệ này của chàng, ả ta đã đáng chết rồi.”

Đức công công ra lệnh thị vệ mau chóng lôi Phỉ Thúy đi. Phỉ Thúy định hét toáng lên nhưng bị thị vệ bịt miệng lại.

“Tha mạng cho nàng ta. Ta theo ngươi về.”

Trình Cẩn Du hít sâu. Vì Mộ Dạ Hàm đã chịu về nên y chấp nhận nhượng bộ: “Đánh gãy chân thôi.”

Đức công công bèn ra ngoài truyền lại ý chỉ mới.

Nguồn: https://tuytinhcu.wordpress.com/