“Dạ Hàm, Dạ Hàm.” Trình Cẩn Du vừa nhảy chân sáo vừa ríu rít gọi lớn tên hắn. Y như con én nhỏ ôm cả đống sách lại đưa cho hắn, sau đó nũng nịu nằm vào lòng hắn.
“Ta đã tìm được rất nhiều binh thư cho chàng.”
Mộ Dạ Hàm cười tươi, xoa đầu y, dựa lưng vào giá sách nói: “Ngày mai ta xuất trận rồi, đêm nay phải đọc cho xong số binh thư này.”
“Dạ Hàm, chàng không đi không được sao? Phụ hoàng cũng thật là, suốt ngày chỉ biết sai khiến chàng đi chỗ này rồi chỗ kia, không để chàng ở lại cung lâu chơi với ta.”
“Đây chỉ là một trận chiến nhỏ, ta sẽ về rất mau.”
“Vậy khi chàng về, chúng ta sẽ cùng ngắm hồng mai. Cây hồng mai khắc tên chúng ta giờ đã cao hơn ta nửa cái đầu rồi, chắc là mùa đông năm nay sẽ nở hoa.”
Mộ Dạ Hàm đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng: “Được. Cẩn Du, nếu ta đánh thắng trận này, khi về tới, ngươi tặng ta một món quà được không?”
“Món quà gì a?”
Mộ Dạ Hàm hôn y, nói nhỏ vào tai y: “Ngươi. Ta muốn chạm từ lâu rồi.”
“Dạ Hàm, chàng hư thật!” Trình Cẩn Du đánh vào ngực hắn mấy cái, giận dỗi nói.
“Thế ngươi có cho không?”
“Cho.” Trình Cẩn Du ôm cổ hắn. “Đời này, tất cả của ta đều sẽ cho chàng hết.”
Mộ Dạ Hàm mở mắt thức giấc. Đã lâu lắm rồi hắn mới nằm thấy giấc mơ ngọt ngào thế này, hay nên nói là đoạn quá khứ từng chân thật một thời giờ chỉ còn là giấc mơ.
Đức công công gõ cửa phòng hắn, hỏi dò: “Vương gia, ngài đã thức chưa?”
Mộ Dạ Hàm ngồi dậy: “Có việc gì?”
Đức công công nói: “Chúng ta đã tới Hồ Châu. Đôn Hành Vương cho người sang mời hoàng thượng và ngài đến tham dự buổi ca vũ. Hoàng thượng bị mấy quan viên của Hồ Châu giữ chân một lúc, sẽ đến sau, dặn nô tài đến hỏi ý vương gia. Ngài sẽ đi trước hay là chờ hoàng thượng rồi cùng đi?”
“Ta sang trước.”
“Dạ, vậy nô tài không dám làm phiền vương gia nữa. Nô tài lập tức đi bẩm báo với hoàng thượng.”
Đức công công đi rồi, Mộ Dạ Hàm liền qua thuyền của Đôn Hành Vương, gặp lúc ca vũ đang náo nhiệt nhất. Mộ Dạ Hàm đến ngồi cùng phía với Diệp Tịnh Tri. Diệp Tịnh Tri vừa thấy hắn thì sắc mặt chuyển sang niềm nở ngay.
“Dạ Hàm, mấy ngày không gặp cháu, bản vương buồn muốn chết đây. Nếu không phải vì hoàng thượng cần bàn chính sự với cháu, bản vương nhất định sẽ giành cháu ở lại bên mình.”
Mộ Dạ Hàm cười khổ. Chính sự của đương kim thánh thượng chính là đêm nào cũng làm phiền hắn, tuy nhiên hắn không bao giờ làm đến cùng. Hai hôm trở lại đây, Trình Cẩn Du hình như đã chịu thua, đều ngủ lại ở chỗ phi tần của y.
“Vương gia, nếu thật nhớ Dạ Hàm như vậy, hà tất còn keo kiệt người cuối cùng với cháu?”
“À…” Đôn Hành Vương cười hào sảng, chỉ vào hắn: “Cháu đấy cháu đấy, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Đôn Hành Vương bèn truyền gọi tứ đại danh cơ lên biểu diễn. Trong thời gian lưu lại thuyền của Đôn Hành Vương, Mộ Dạ Hàm đã được gặp qua Thạch Cơ giỏi tỳ bà, Bách Dị Hương giỏi vẽ hoa, Hồ Kiều giỏi đánh cờ, chỉ còn thiếu Liễu Tương Tương giỏi thơ phú là chưa có cơ hội gặp.
Tứ đại danh cơ, mỗi người một sắc áo, một phong thái khuynh thành khuynh quốc riêng, cùng hiến dâng điệu vũ Tứ Tiên Hiến Đào làm ngây ngất lòng người. Diệp Tịnh Tri sợ Mộ Dạ Hàm lo nhìn ngắm giai nhân mà quên đi y, bèn ở dưới góc bàn nhẹ kéo tà áo Mộ Dạ Hàm. Mộ Dạ Hàm ngoái lại nhìn y, thấy trong con ngươi đen láy đang ôn nhu khao khát hắn. Hắn chưa biết nên phản ứng sao thì bên ngoài đã truyền đến thanh âm của Đức công công: “Hoàng thượng giá đáo.”
Trình Cẩn Du bước vào, bắt gặp Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri ngồi khá gần thì hắc tuyến hiện cả lên trán. Đôn Hành Vương cho dừng ca múa, nhường lại vị trí chủ tọa cho Trình Cẩn Du nhưng Trình Cẩn Du lại thoái thác: “Hôm nay trẫm đến chung vui cùng hoàng thúc, cứ xem như là người nhà gặp nhau, lễ tiết quân thần tạm thời có thể bỏ.”
Trình Cẩn Du ngồi ở phía đối diện với Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri. Đôn Hành Vương giới thiệu sơ qua về tài nghệ tứ đại danh cơ với Trình Cẩn Du rồi mới cho tiếp tục điệu vũ. Trình Cẩn Du không xem vũ mà bảo Đức công công rót rượu. Uống được vài ly, y nhìn sang Mộ Dạ Hàm, bắt gặp Mộ Dạ Hàm nói nhỏ gì đó với Diệp Tịnh Tri.
Khi điệu vũ kết thúc, Mộ Dạ Hàm hướng Trình Cẩn Du và Đôn Hành Vương nói: “Nhân tiện hôm nay đang vui, Dạ Hàm và Tịnh Tri và cũng muốn góp chút sở trường, không biết ý của hoàng thượng và vương gia thế nào.”
Đôn Hành Vương đặt mạnh ly rượu xuống: “Đương nhiên là quá tốt rồi.”
Trình Cẩn Du lạnh lùng nói: “Cẩm Bình Vương đã có nhã hứng này, trẫm sao có thể phụ lòng khanh?”
“Dạ Hàm cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng xin vương gia có thể để Thạch Cơ ở lại giúp đỡ.”
Đôn Hành Vương đồng ý. Ba danh cơ còn lại cúi chào mọi người rồi lui đi. Mộ Dạ Hàm bảo người mang cầm và sáo đến. Thạch Cơ dạo đầu bằng tỳ bà, tiếp đó Mộ Dạ Hàm thổi sáo, Diệp Tịnh Tri gảy cầm, ý tình vô cùng phong nhã và xuất trần. Dần dần, cả ba loại âm sắc cùng hợp tấu với nhau, ào ào khí thế, sắc sảo hài hòa.
Tiệc rượu đến thâu đêm mới dừng lại. Mộ Dạ Hàm và Trình Cẩn Du quay lại ngự thuyền, giữa chừng Trình Cẩn Du say rượu xiểng niểng, suýt nữa là ngã xuống. Mộ Dạ Hàm vô thức vươn tay ra đỡ lấy, rồi như chợt phục hồi lý trí, hắn đẩy Trình Cẩn Du sang chỗ Đức công công. Trình Cẩn Du cười khẽ: “Chàng thật ra vẫn luôn lo lắng cho ta.”
Mộ Dạ Hàm định lên tiếng thì thấy Hà phi từ xa chạy đến.
“Hoàng thượng, người lo lắng cho ngài ở đằng kia.”
“Dạ Hàm!” Trình Cẩn Du nắm tay áo hắn, nhưng hắn gạt nhẹ ra đi thẳng.
Trình Cẩn Du đến chỗ của Hà phi, cùng nàng ta một đêm hoan ái dữ dội. Mộ Dạ Hàm lại ở trong phòng thổi sáo, tiếng sáo lạnh như lòng hắn. Đêm đầu tiên Trình Cẩn Du ở cùng nữ nhân khác, hắn còn biết đau, còn biết ghen, nhưng đến nay đã bao năm trôi qua, cái cảm giác vừa đau vừa ghen ấy hoàn toàn mất dần, chỉ còn lại tuyệt vọng. Hắn nhớ lại câu nói của Thạch Cơ hôm nào:
“Chỉ tiếc, người mong giai lão, kẻ lại tham luyến quyền thế, tự khắc khó chung đường. Tương tư cách mấy cũng chỉ là dây đàn đứt, không sao thành tiếng.”
Thạch Cơ tài hoa là thế, khiến cho nam nhân trần tục như hắn chỉ dám đứng từ xa ngưỡng mộ, lại gần sợ sẽ liên luỵ nàng bị nhiễm bẩn. Thế mà, tài hoa không đổi được hạnh phúc. Nàng vẫn chỉ là một thân hồng nhan trôi dạt không bến bờ.
Hắn mười năm rong ruổi trên chiến trường, bách chiến bách thắng, sát phạt quyết đoán không ai bằng. Thế mà, lại cùng Trình Cẩn Du tương luyến khổ sở, dây dưa không cắt đứt nổi. Nếu không vì những năm tháng xưa kia quá tươi đẹp, thì có đâu sự cố chấp không buông của hôm nay?
Hắn và nàng đều mong giai lão, chỉ hận kẻ họ yêu không hề nghĩ như họ.
Trời vừa sáng, Mộ Dạ Hàm đã rời ngự thuyền đi dạo. Lúc ngang qua chỗ hai đứa bé gái chừng mười một, mười hai tuổi biểu diễn xiếc quay đĩa, hắn dừng lại nhìn một lúc. Biểu diễn xong, hai bé gái bắt đầu đi thu tiền, có tên cường hào xem rồi chê dở không thèm trả. Một bé gái níu tay y: “Đại gia, mẹ của chúng cháu đang bị bệnh nặng, xin ngài giúp đỡ cho chút ít tiền.”
Tên cường hào định đẩy ngã bé gái nhưng Mộ Dạ Hàm kịp thời chụp lại tay hắn, bẻ ngược ra sau một cái rắc: “Đã không cho tiền, còn muốn hành hung?”
Tên cường hào sợ quá bỏ chạy. Mộ Dạ Hàm lục tay áo, muốn cho đứa bé ngân lượng, chợt nhớ ra là lúc rời thuyền hắn đã quên lấy theo túi tiền. Hắn tìm khắp người không thấy có gì đáng giá. Bé gái cười nói: “Công tử đã giúp cháu, cháu không lấy ngân lượng của công tử đâu.”
“Ta đã xem thì cũng nên trả tiền, chỉ tiếc là ta quên mang ngân lượng.” Mộ Dạ Hàm rút cây trâm ngọc giắt trên tóc đưa cho bé gái: “Hay là thế này, cháu đem nó đến tiệm cầm đồ đi, sẽ đổi được vài nén vàng.”
Bé gái ngơ ngác nhìn hắn, dường như không tin một cây trâm liền có thể đổi được số tiền lớn như vậy. Kể cả khi là thật thì với số tiền lớn như vậy, nó làm sao dám nhận? Mộ Dạ Hàm cũng không muốn hù dọa bé gái, bất quá trên người hắn chỉ có thứ này là bán được.
Mộ Dạ Hàm bỏ vào tay bé gái, giục: “Đi đi!”
Hai bé gái cầm trâm ngọc đến tiệm cầm đồ. Lão bản nhìn ra là bích ngọc thượng đẳng, trăm năm cũng chưa dễ có được một khối. Ông bèn hỏi: “Các cháu lấy vật này ở đâu?”
Hai bé gái cầm tay lão bản chỉ ra chỗ Mộ Dạ Hàm đang đứng: “Là vị công tử đó cho bọn cháu.”
Mộ Dạ Hàm nhìn ông, ông nghĩ thầm người có được vật này hẳn là lai lịch không tầm thường, không nên chọc tới. Lão bản bèn vào trong lấy ra năm nén vàng đưa cho hai bé gái. Hai bé gái kinh sợ nói: “Chỗ này…sao lại nhiều vậy?”
“Đây là giá của cây trâm ngọc này. Các cháu lấy rồi thì mau đi cảm tạ vị công tử kia.”
Hai bé gái bỏ vàng vào túi, lúc trở ra chỗ cũ định trả cho Mộ Dạ Hàm thì thấy hắn đã đi mất, bèn quỳ xuống vừa lạy vừa khóc. Mộ Dạ Hàm âm thầm theo hai bé gái về nhà, chứng thực là mẹ chúng đang bệnh nặng, nhưng ngay đến chút gạo nấu cháo cũng không có, bởi vì số tiền kiếm được đều dùng để mua thuốc cả. Hắn nghĩ mình giúp không sai người nên quay đi.
Lúc nhỏ phụ thân từng nói với hắn, Mộ gia không chỉ biết trung quân, mà còn phải ái quốc. Bao đời nam nhân Mộ gia không ngần ngại bỏ mạng trên sa trường, thậm chí da ngựa bọc thây, chết nơi tha hương đất khách cũng chỉ vì bảo vệ từng con người, từng mái nhà có thể an hưởng cuộc sống bình yên. Nhìn thấy hai bé gái vì chữa bệnh cho mẹ mà không ngại vất vả, cả cảnh ba mẹ con ôm chầm nhau trong ngôi nhà rách nát, hắn chợt hiểu mười năm nam chinh bắc chiến không ngừng nghỉ chính là để bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, dù trả giá thế nào cũng xứng đáng.