Chương 12: TAI NẠN

Bên trong căn phòng hai nam nhân mặc sức mà tung hoành ngang dọc trên da thịt, còn bên ngoài thì Đức công công đang đỏ rần mặt lên, tuy không nghe được rõ ràng mười phần, nhưng một, hai phần dư âm cũng làm kẻ ngoài cuộc như ông nao núng. May mà ông theo hầu Trình Cẩn Du đã lâu, biết rõ những lúc mà Trình Cẩn Du và Mộ Dạ Hàm ở riêng với nhau thì nên cách ly đám thị vệ ra xa một chút, tránh cho bọn họ biết được gì đó rồi loan tin bậy bạ.

Bất ngờ, Hà phi dẫn theo một cung nữ vui vẻ tìm tới gặp Trình Cẩn Du. Đức công công sợ nàng đến gần phòng sẽ nghe thấy thứ không nên nghe, vì vậy chạy ra ngăn cản từ xa:

“Hà phi nương nương, hoàng thượng đang bận việc. Đợi ngày mai người hẳn quay lại được không?”

Hà phi che khăn cười duyên dáng: “Đức công công, ta đã hâm chén canh tổ yến này cả buổi chiều. Ngài để ta vào gặp hoàng thượng một chút, đưa xong chén canh thì ta đi ngay, không làm phiền hoàng thượng lâu đâu.”

“Không được nương nương. Hoàng thượng đã căn dặn không ai được làm phiền ngài ấy, xin nương nương thương xót cho nô tài, đừng làm khó nô tài.”

“Hay là thế này.” Hà phi tháo ra một chiếc vòng vàng giao vào tay Đức công công: “Công công thấy đó, ta nấu chén canh này cũng không dễ gì. Công công giúp ta một chút, hai ta đều có lợi.”

Đức công công thầm than trời. Bình thường ông cũng hay nhận hối lộ, nhưng mà lần này thì tuyệt đối không nhận được.

Đức công công đem vòng vàng trả lại cho Hà phi: “Hà phi nương nương, đêm nay thực sự là không được, ngàn vạn lần không được.”

Hà phi năn nỉ mãi không được, thẹn quá hóa giận: “Cẩu nô tài, ông đừng nghĩ được hoàng thượng coi trọng thì lên mặt với bản cung. Bản cung được hoàng thượng sủng ái, có trưởng huynh là lễ bộ học sĩ, lẽ nào không trị tội được một nô tài như ông. Cút ra! Bản cung nhất định phải vào.”

Hà phi giơ chân đá Đức công công rồi vểnh mặt đi tới. Cung nữ của nàng ta cũng cậy chủ, lớn giọng phách lối: “Chó ngoan không cản đường. Đợi nương nương gặp được hoàng thượng, xem nương nương kể tội ông thế nào.”

Đức công công bị đá ôm hận trong lòng. Ngoài mặt ông giả vờ chạy theo khuyên nhưng lại không thèm cản đường bọn họ nữa.

Hà phi và cung nữ bước vào phòng. Đức công công khôn khéo đứng ở ngoài chờ lệnh. Bên trong mùi dịch thể choáng ngợp hơn cả hương trầm. Mộ Dạ Hàm ngồi ngả lưng vào giường, hơi men đã giảm xuống phân nửa. Trình Cẩn Du đang quỳ mọp mút nhục bổng cho hắn. Lúc đầu, loại chuyện này thực sự mất mặt và không làm quen, thế nhưng khi đã đắm chìm vào khoái cảm, Trình Cẩn Du lại có thể làm mọi thứ miễn là Mộ Dạ Hàm mau chóng sát nhập vào thân thể y.

“Cẩn Du, ngươi đúng là thiên tư hơn người, càng làm càng…” Mộ Dạ Hàm nhíu mày. Cảm giác được đầu lưỡi ma sát thực sự quá tuyệt. “…càng tốt hơn.”

“Hoàng thượng, thần thiếp đến…”

Hà phi chưa kịp nói hết lời đã sững sờ đứng chết trân tại chỗ bởi những gì đang nhìn thấy. Người cung nữ cũng vậy, bàn tay run lên cầm cập, đánh rơi cả khay tổ yến xuống đất.

Trình Cẩn Du ngóc lên, khắp thân thể lưu đầy dấu vết hoan ái thô bạo, còn có cả dịch thể đang chầm chậm chảy giọt xuống miệng.

“Các ngươi to gan. Ai cho các ngươi vào đây?” Trình Cẩn Du đại nộ hỏi.

Hà phi và người cung nữ quỳ sụp xuống, sợ hãi đến hồn phi phách tán: “Hoàng thượng, thần thiếp cái gì cũng không thấy. Thần thiếp lập tức lui ra ngay.”

Hà phi và cung nữ hoảng loạn bám díu nhau chạy ra, nghe được Trình Cẩn Du lớn tiếng gọi Đức công công. Đức công công lập tức đáp: “Có nô tài.”

“Trẫm trị tội ngươi sau. Đem họ nhốt lại hết.”

Mộ Dạ Hàm ở trong phòng bỗng cười nắc nẻ. Thật là hả hê làm sao! Hắn kéo tay Trình Cẩn Du ngã trên tứ chi, từ sau chế trụ tới, vừa lộng vừa cười tiếp: “Để cho nữ nhân của ngươi nhìn thấy ngươi đang khẩu giao cho một nam nhân khác, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Dạ Hàm, thấy ta bẽ mặt khiến chàng vui đến vậy?”

“Đương nhiên, ta rất vui. Vì vậy ta sẽ hảo hảo thưởng cho ngươi.”

Mộ Dạ Hàm tháo dây trói tay của Trình Cẩn Du ra, mỗi tay nắm một cánh tay y, lấy trớn mà chạm khắc nhục bổng nóng như sắt nung kia vào cơ thể y. Trình Cẩn Du tức tối nhưng không đấu lại được lạc thú, mắt mơ màng, miệng bắt đầu rên rỉ tiếp.

Mộ Dạ Hàm thở nặng nhọc. Vị trí tiếp xúc bên dưới đúng là biết cách hớp lấy hồn phách hắn.

“Dạ Hàm….a….a…”

“Sao nào? Rất thích à?”

“Ta…a…sắp bị chàng giết rồi….”

Mộ Dạ Hàm hoang dại đi thẳng đến tận tràng bích. Trình Cẩn Du chịu không nổi nảy người lên, có cảm tưởng như bên trong y chẳng còn lại gì nguyên vẹn. Dù vậy, hư nát hết cũng là một loại mê luyến lòng người.

Nửa đêm, Trình Cẩn Du rời đầu khỏi cánh tay Mộ Dạ Hàm lảo đảo đứng dậy. Cả người vẫn còn sót lại dư vị vô tận của cuộc ân ái điên loạn, thỉnh thoảng lại run lên, tiểu huyệt phía sau cũng chưa khô đi. Y quấn hờ y phục lại, bước ra gần cửa nhưng không mở.

“Đức công công!”

“Có nô tài.”

“Ngươi lại dám làm trái lời ta, để cho kẻ khác vào đây?”

Đức công công quỳ sụp xuống trước cửa: “Hoàng thượng tha tội, nô tài đã hết lời can ngăn nhưng Hà phi nương nương cương quyết xông vào, còn đá cả thân già của nô tài ra. Nô tài cũng không biết phải làm sao.”

Trình Cẩn Du hiểu rõ tính khí của Hà phi, bề ngoài giả nhu hiền thục nữ, nhưng bên trong đanh đá chua ngoa. Đức công công đã hầu hạ từ đời phụ hoàng y đến đời y, dù không có công lao cũng có khổ lao, huống hồ sự việc này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho ông. Hà phi dù gì cũng là chủ tử, còn ông chỉ là nô tài. Với lại, trong suốt bao nhiêu năm ở cạnh y, ông luôn cúc cung tận tụy che giấu cho mối quan hệ giữa y và Mộ Dạ Hàm, nếu giờ y thay người, chưa chắc sẽ tìm được người tốt hơn ông.

“Cắt giảm hai tháng bổng lộc.”

“Đa tạ long ân của hoàng thượng. Còn về Hà phi nương nương và cung nữ đi cùng nương nương, nô tài chỉ tạm thời giữ họ lại, vẫn cần hoàng thượng cho chỉ ý.”

“Trời tối rồi, nếu có tai nạn xảy ra cũng là chuyện bình thường.”

Đức công công lãnh chỉ rời đi. Mộ Dạ Hàm vẫn chưa ngủ, chỉ là hắn nhắm mắt không muốn mở. Trình Cẩn Du quay lại giường, thoát y nằm cạnh hắn, hôn lên mũi hắn nói: “Dạ Hàm, chàng hãy tin ta, ta làm gì cũng đều là vì yêu chàng.”

Mộ Dạ Hàm giả vờ ngủ không đáp. Trời sáng, Mộ Dạ Hàm xuống giường. Khắp ngự thuyền đồn ầm lên Hà phi và cung nữ nửa đêm bất cẩn trượt chân ngã xuống thuyền, lúc được vớt lên đã tắt thở. Chỉ vì một đêm hoan lạc của hắn và Trình Cẩn Du mà lại có hai mạng người chết.

Mộ Dạ Hàm ở lại dùng bữa với Trình Cẩn Du nhưng hắn không chú tâm lắm, suốt buổi chỉ hướng mắt nhìn đâu đâu trong không khí.

“Chàng sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à?” Trình Cẩn Du ngừng đũa hỏi.

“Hôm qua uống nhiều rượu nên giờ hơi nhức đầu. Ta về phòng nằm nghỉ.”

Trình Cẩn Du giữ tay hắn lại, kéo đến giường và để hắn nằm lên đùi y: “Ta xoa bóp thái dương cho chàng.”

Trình Cẩn Du nhẹ nhàng đặt tay lên thái dương của hắn và ấn vào. Trong lúc Mộ Dạ Hàm nhắm mắt định thần, Trình Cẩn Du lại nói tiếp: “Chàng nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không, mỗi khi chàng uống rượu thì ta đều ở cạnh làm thế này, đôi lúc còn trách mắng chàng uống nhiều hại thân, đem giấu hết rượu của chàng.”

Mộ Dạ Hàm làm sao quên được? Nếu không vì những ký ức tươi đẹp và đơn thuần đó thì hắn đâu trầm luân tới mức này, biết sai vẫn cố lao đầu vào như thiêu thân.

“Cơ thể ngươi…” Mộ Dạ Hàm ngại ngùng mở miệng. “Còn đau không?”

Trình Cẩn Du cười híp mắt: “Chàng đến giờ mới chịu quan tâm cho ta sao? Ta dĩ nhiên còn rất đau. Cổ họng và nơi kia là đau nhất. Đều tại chàng.”

“Ta xin lỗi.”

Mộ Dạ Hàm nói rồi nhắm mắt lại ngủ. Trình Cẩn Du xoa thêm một lúc cũng thấm mệt, dựa đầu vào một bên giường ngủ theo hắn. Tuy nhiên, y chưa chợp mắt được bao lâu thì Đức công công chạy đến báo Cố phi xin cầu kiến. Nàng ta nói lòng hoảng sợ trước cái chết của Hà phi, muốn được ở cạnh y cho tĩnh tâm.

Trình Cẩn Du cho Đức công công vào, nói nhỏ tránh làm Mộ Dạ Hàm thức giấc: “Truyền lệnh xuống, Cố phi nhiều lần càn quấy, làm phiền trẫm nghỉ ngơi, tước bỏ phi vị, khi về đến kinh thành đày vào lãnh cung.”

Đức công công kinh hoàng một phen, nhưng vẫn vâng dạ đi truyền chỉ.

Mộ Dạ Hàm mở mắt thức dậy. Đầu của hắn đã bớt đau phần nào nhưng vẫn còn một chút khó chịu. Trình Cẩn Du nhìn xuống, hỏi: “Chàng đã nghe hết rồi sao?”

“Ừ!”

“Ta đã hứa với chàng điều gì thì nhất định sẽ làm được, chỉ là không thể trong một lần phá bỏ hết tam cung lục viện, như vậy sẽ khiến hậu cung lẫn triều đình đều hoảng loạn. Ta từ từ tìm cho họ tội danh rồi loại bỏ dần. Còn về hai chuyện kia, chàng cho ta thêm chút thời gian.”

Mộ Dạ Hàm không trả lời, từ sắc mặt đến ánh mắt đều không bộc lộ chút vui vẻ nào mặc dù Trình Cẩn Du đã làm theo ý hắn. Ngược lại, hắn thấy càng sai lầm hơn. Tuy hắn không hại người nhưng lại có nhiều người vô tội vì hắn mà bị hại.

Đức công công vừa đi đã gấp gáp quay lại, lần này có vẻ khẩn trương gọi: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Là chuyện gì?”

“Cố phó tướng vừa phi ngựa ngàn dặm tới, nói rằng Mộ lão thái thái qua đời rồi.”

Mộ Dạ Hàm ngồi bật dậy: “Ngươi vừa nói gì?”

Đức công công rối loạn lặp lại: “Vương gia, Mộ lão thái thái đã qua đời.”

Mộ Dạ Hàm mở toang cửa chạy ra, lúc gặp được Cố Chinh thì thấy y bật khóc nói với hắn: “Tướng quân, nãi nãi…không còn nữa rồi.”

“Không phải trước khi ta đi nãi nãi còn khỏe mạnh lắm sao?”

“Lão Hạ nói nãi nãi không có bệnh, chỉ ngủ một giấc rồi ra đi, có thể ra đi như vậy là rất thanh thản.”

Mộ Dạ Hàm đứng chới với một lúc lâu, sau đó khó khăn mở miệng: “Thanh thản là tốt rồi.”

Mộ Dạ Hàm dùng ngựa thiên lý mã của Cố Chinh quay về kinh thành trước. Trình Cẩn Du ra lệnh đổi thuyền bằng xe ngựa, tức tốc đuổi theo sau.