Chương 13: NGỰ GIÁ THÂN CHINH

Nửa tháng sau tang lễ của Mộ lão thái thái, Mộ Dạ Hàm vẫn quỳ mãi trong từ đường của Mộ gia, rất ít khi chịu bước ra ngoài. Nhằm lúc trời đổ mưa lớn, Trình Cẩn Du mặc thường phục đội mưa mà đến. Y không cho ai loan báo, dặn Đức công công canh cửa, một mình tiến vào trong từ đường.

Mộ Dạ Hàm ngước lên nhìn y, nhìn xong lại thờ ơ cúi xuống. Trình Cẩn Du lên tiếng: “Dạ Hàm, ta biết chàng rất đau lòng trước sự ra đi của lão thái thái, nhưng cũng không thể bỏ mặc chính mình, ngày ngày quỳ ở đây.”

Mộ Dạ Hàm hướng về nơi đặt những tấm bài vị, mang theo tâm trạng mâu thuẫn nói: “Nãi nãi ra đi thanh thản như thế, ta nên vui mừng cho nãi nãi mới phải, chẳng qua cả Mộ phủ rộng lớn, từ nay về sau chỉ còn lại một mình ta, khiến ta cảm thấy đau lòng. Lẽ ra trước kia ta còn có một người đệ đệ. Lúc phụ thân qua đời, mẫu thân hiện đang mang thai, nghe được tin dữ liền khó sinh mà chết. Đệ đệ chào đời chưa được mấy ngày cũng đi theo bà. Phụ thân, mẫu thân và cả đệ đệ đều ra đi, giờ đến nãi nãi cũng thế. Bọn họ đều đi một cách âm thầm, không kịp cho ta gặp mặt họ lần cuối. Giờ đây ta mới chân chính hiểu được cảm giác lẻ loi là thế nào.”

Trình Cẩn Dù quỳ sụp xuống bên cạnh nắm lấy tay hắn: “Dạ Hàm, chàng vẫn còn có ta. Chàng không hề lẻ loi.”

“Nếu như là trước đây, ngươi nói gì ta cũng nguyện ý tin tưởng, nhưng giờ khác xa rồi. Không phải ta không muốn tin ngươi, mà là không thuyết phục nổi bản thân tin ngươi. Giữa chúng ta như có một tảng đá vô hình ngăn cản ta bước về phía ngươi. Nếu ta trao ra lòng tin, ta sợ sẽ bị phản bội. Lúc trước ta nghĩ là do ngươi thay đổi nên quan hệ giữa chúng ta mới thành ra thế này, giờ xem ra ta cũng thay đổi rồi.” Mộ Dạ Hàm ngưng lại, lát sau xót xa nói tiếp. “Ngươi hãy nhìn những tấm bài vị ở đây. Vinh quang của Mộ gia chính là đổi bằng máu và nước mắt của họ cùng hàng ngàn hàng vạn binh sĩ. Ngươi là hoàng đế, luôn chỉ nghe thấy những tin thắng trận vẻ vang, không sao thấy được máu và nước mắt của bọn ta. Đám văn thần trên triều đường luôn chỉ trích Mộ gia ta cũng vậy. Họ thậm chí chưa từng sống thử một ngày ở chiến trường, nếm trải qua hiểm cảnh, ăn nằm cùng gió sương, thì lấy quyền gì nói bọn ta ỷ công kiêu ngạo, vô độ làm càn? Mộ Dạ Hàm ta từ khi nắm giữ chức vị trấn quốc tướng quân đã khi nào cưỡng đoạt dân nữ, cướp bóc của dân, lợi dụng thiên tử, sai khiến quần thần? Nếu như cái gì ta cũng chưa làm, vậy hà cớ gì lấy tội danh công cao chấn chủ, mưu đồ phản nghịch áp đặt lên người ta? Còn ngươi, lấy cớ gì lại tin lời họ?”

Trình Cẩn Du biện bạch: “Không phải, Dạ Hàm. Ta chỉ là muốn chàng có nhiều thời gian ở lại bên cạnh ta, đồng thời cho đám văn thần kia một câu trả lời để dẹp xuống can qua. Ta không có ý chống đối chàng hay Mộ gia.”

Mộ Dạ Hàm nhếch môi cười lạnh: “Việc ta không làm, thì hà tất phải hổ thẹn mà cần ngươi giúp ta dẹp xuống can qua? Trong lòng ngươi cũng đã có sự nghi ngờ. Nếu thật tin tưởng ta, ngươi lẽ ra nên quyết đoán bảo vệ danh dự của ta, thẳng tay trừng phạt họ, hoặc chí ít là răn đe họ. Đằng này ngươi lại làm theo lời họ nói, chẳng khác nào đang ngầm nhìn nhận họ không hề sai.”

“Ta biết chàng trách ta, nhưng ta đang rất cố gắng để bù đắp cho chàng. Chàng tin ta lần này thôi, chỉ cần chờ ta thêm một thời gian nữa.” Trình Cẩn Du đau lòng nhìn Mộ Dạ Hàm nói. Y cũng chỉ bất đắc dĩ mới làm vậy, không phải cố tình muốn tổn hại Mộ gia, tổn hại người y yêu.

“Ta muốn đến Hồi Cốc Quan hai năm.” Mộ Dạ Hàm trực tiếp nói thẳng ra quyết định của hắn. Hắn mệt mỏi rồi, không muốn nghe những lời bào chữa này nữa.

“Dạ Hàm!” Trình Cẩn Du thảng thốt kêu lên. Đây là muốn đoạn tuyệt với y sao? “Không! Không được! Ta không cho chàng đi. Chàng đi rồi thì chúng ta sẽ chấm hết.”

“Dù thân ta không đi thì tâm vốn dĩ chẳng còn ở đây nữa. Ngươi nên để ta yên tĩnh một mình suy ngẫm về những chuyện đã qua. Nếu hai năm sau, trong tâm ta còn có ngươi, ta tự khắc sẽ quay lại. Nếu không còn thì thiên hạ rộng lớn, người hơn ta có rất nhiều, ngươi sẽ mau chóng tìm được tình yêu khác.”

Mộ Dạ Hàm vái lạy ba cái trước bài vị liệt tổ liệt tông rồi đứng lên. Trình Cẩn Du vẫn kiên quyết không chịu buông tay hắn. Mộ Dạ Hàm không hất ra nhưng lạnh nhạt nói:

“Lần này, tâm ý của ta đã quyết, ngươi không thể giữ nổi. Ra đi không phải là từ bỏ, mà là để tình cảm của chúng ta được bình lặng trở lại. Rốt cuộc chúng ta còn yêu nhau không, hay chỉ ở bên nhau như một thói quen đã có từ lúc nhỏ và cố chấp không muốn từ bỏ? Ta thật rất muốn tìm ra đáp án.”

Trình Cẩn Du dựa vào tay Mộ Dạ Hàm đứng lên. Y không biết phải nói gì để giữ hắn lại. Đầu óc trống rỗng, hai mắt vô hồn, cứ đứng như vậy giống hệt pho tượng gỗ.

Mộ Dạ Hàm dùng tay còn lại nhẹ nhàng đẩy bàn tay Trình Cẩn Du trượt xuống rồi bước ra ngoài. Trình Cẩn Du chỉ còn biết nhìn theo một cách bất lực. Y hiểu Mộ Dạ Hàm quyết tâm rồi thì bất luận có là ai đi chăng nữa cũng không cản được. Y càng hiểu nếu cố chấp dùng đến quyền lực trói buộc hắn, sẽ chỉ làm cho mối quan hệ của họ chấm dứt nhanh hơn. Tình yêu có thể bắt đầu một cách lặng lẽ, thì cũng có thể kết thúc một cách lặng lẽ.

Trình Cẩn Du vừa về đến cung thì từ ngoài biên ải truyền đến thư cấp báo Cổ Thanh Quốc bỗng mang quân đến dòm ngó biên giới phía Bắc của Trình quốc. Trong buổi chầu sớm, Trình Cẩn Du lại nhận thêm một thư cấp báo khác nói rằng hoàng đế A Thác Dã của Cổ Thanh Quốc bạo bệnh qua đời, truyền ngôi lại cho đại hoàng tử Tu Dĩ Hách. Tu Dĩ Hách là kẻ háo sắc, đang cực kỳ sủng ái một nữ nhân thuộc tộc Cao Nô. Bất chấp mối hòa hảo lâu đời giữa hai nước, hắn đem quân tiến đến Trình quốc đòi lại công bằng cho người nữ nhân này.

Trình Cẩn Du ném thư trước triều đường, nổi giận nói: “Nếu Cổ Thanh Quốc đã muốn gây chiến trước, chúng ta cũng không cần nể mặt tình nghĩa giao hảo nhiều năm nữa. Trận này không chỉ đánh, còn phải đánh cho bọn họ tan tác. Một nước nhỏ man di nơi mạc Bắc xa xôi lại dám ngang nhiên tìm đến gây sự. Nếu không dạy cho họ một bài học, sau này còn có ai coi Trình quốc ra gì nữa? Vị ái khanh nào tình nguyện vì Trình quốc lãnh binh đi nghênh chiến?”

Một dàn văn thần nhìn nghiêng sang dàn võ tướng, còn dàn võ tướng lại im re không ai lên tiếng. Từ sau chuyện Mộ Dạ Hàm phong vương, có nhiều lời đồn rằng Trình Cẩn Du đang muốn tước đoạt dần quyền lực của Mộ gia. Ra chiến trường chính là đem mạng sống đi đánh cược. Nếu thua, dù may mắn thoát chết thì về triều cũng bị xử tội. Còn như thắng, lại bị cho là lấn át uy quyền thiên tử, có lòng phản nghịch. Vinh hiển tột cùng như Mộ gia cũng không tránh được lời dèm pha, thì nói gì đến những người khác? Chưa kể, một số vị tướng từng chịu ơn tình sâu nặng của Mộ gia còn sinh ra bất mãn trong lòng, không muốn xung phong.

“Lẽ nào Trình quốc ta ngay đến một nhân tài cầm binh đánh giặc cũng không có?” Trình Cẩn Du đay nghiến hỏi. Đám võ tướng này hẳn là muốn vì Mộ gia mà tạo phản cả rồi?

Ngạnh Bàng bước lên trước tâu: “Khởi bẩm hoàng thượng, nói về hành binh đánh trận, lại thông thuộc địa hình ở mạc bắc thì không ai có thể hơn được Cẩm Bình Vương. Theo ngu kiến của thần, vẫn nên để Cẩm Bình Vương đánh trận này thì phần thắng sẽ cao hơn.”

Cả triều đường bỗng chốc im phăng phắc. Trình Cẩn Du nổi điên quát: “Khi không có chuyện, các ngươi nói Cẩm Bình Vương quyền cao lộng hành, khi có chuyện thì mới nhớ tới hắn sao? Còn bắt một người chưa mãn tang phải thân chinh ra trận? Đây là đạo lý gì?”

Ngạnh Bàng quỳ sụp xuống: “Hoàng thượng bớt giận. Thần chỉ là lo lắng cho an nguy của xã tắc, không có ý xấu gì với Cẩm Bình Vương.”

“Lôi ra ngoài! Đánh hai mươi trượng cho trẫm.” Trình Cẩn Du dõng dạc tuyên bố. Thị vệ lập tức xông vào lôi Ngạnh Bàng đi. Châu Đốc Thâm vội vàng đứng ra khuyên can: “Hoàng thượng, Ngạnh đại nhân tuy có lỗi nhưng xin hoàng thượng niệm tình tuổi tác đã cao, giảm bớt hình phạt.”

“Ý của ngươi hai mươi trượng là quá nặng sao? Ngươi có muốn thử cùng hắn xem là nặng hay nhẹ?”

Châu Đốc Thâm kinh hãi không dám nói tiếp, bèn hèn nhát quay về vị trí cũ.

Trình Cẩn Du hướng toàn thể văn võ bá quan, trịnh trọng cất giọng: “Trẫm hỏi lại lần nữa, Trình quốc chỉ có mỗi mình Cẩm Bình Vương mới là võ tướng sao?”

Lão tướng quân Nguyên Sở bất đắc dĩ đứng ra: “Nếu hoàng thượng tin tưởng, xin để thần đánh trận này. Không thắng trận thì thần tuyệt đối không quay về.”

Lão tướng quân Bàng Dịch cũng bước theo: “Thần cũng nguyện vì hoàng thượng dốc một phần sức lực.”

Trình Cẩn Du ngầm thở dài. Các vị lão tướng quân thì tuổi cao sức yếu, còn bắt họ phải ra trận chém chém giết giết e là quá tàn nhẫn. Đám tiểu tướng quân lại chưa có kinh nghiệm chiến đấu, nếu giao họ nắm giữ chức vị chủ soái, chính là binh tổn tướng hao mà chẳng có kết quả gì. Trình Cẩn Du cân nhắc thật lâu rồi đưa ra quyết định cuối cùng:

“Trận này…trẫm sẽ ngự giá thân chinh. Hai vị tướng quân Nguyên Sở và Bàng Dịch làm phó tướng cho trẫm.”

Một dàn quan văn lập tức phản ứng mạnh. Ai nấy đều hít vào hơi lạnh. Ngoại trừ Diệp Hách Đô giữ vững thái độ im lặng vì biết khuyên cũng vô ích, còn lại đều hết mực can gián. Người này lui thì người khác tới, viện đủ lý do. Tuy nhiên, Trình Cẩn Du vẫn không lay chuyển, phất tay áo bãi triều.