Mộ Dạ Hàm gõ cửa bước vào phòng của Diệp Tịnh Tri, gặp lúc Diệp Tịnh Tri đang so dây đàn.
“Ngươi đến rồi?”
“Ừ!”
“Có mang theo sáo không? Hợp tấu cùng ta một khúc nhạc rồi hãy nói sau.”
Mộ Dạ Hàm mở rộng áo choàng, rút sáo trước thắt lưng: “Ngươi thích khúc gì?”
“Hà tất phải có khúc nhạc sẵn, cứ tùy tâm mà hòa tấu.”
Diệp Tịnh Tri bắt đầu gảy đàn. Mộ Dạ Hàm cười, dựa vào điệu nhạc mà thổi sáo hòa âm. Những lúc trầm xuống chính là thâm tình khó dứt, cuồn cuộn như sóng nước Trường Giang, mà những lúc vút cao lại là tiếng lòng minh bạch, vời vợi như đỉnh núi Thái Sơn. Mộ Dạ Hàm và Diệp Tịnh Tri dùng âm nhạc đối đáp lẫn nhau, tàn khúc lại ôm rượu uống cạn, mỗi người một vò, cực kỳ khoái chí.
“Kỳ thực những lời ngươi muốn nói, ta hiểu được ít nhiều. Quan hệ giữa ngươi và người ấy, ta cũng nhìn ra được ít nhiều.” Diệp Tịnh Tri nhìn Mộ Dạ Hàm nói.
“Ta và hắn, từ nhỏ đã đồng cam cộng khổ bên nhau. Tuy nói rằng hắn bây giờ không còn được như xưa, khiến cho lòng ta vừa thống hận vừa chán nản, nhưng trái tim của ta không chịu nghe theo lý trí, vẫn khư khư ôm lấy hình bóng hắn. Ta ra vào kỹ viện ngày đêm, phong lưu vô độ thế nào cũng được, vì biết rằng bọn họ đều sẽ không dùng tình cảm thật đối đãi với ta, ta cũng không cần vướng bận về bọn họ. Tịnh Tri, ngươi thì lại khác. Phụ thân ngươi từng là thầy dạy học của ta. Ngươi lại là bạn nhiều năm của ta. Chúng ta không nên tiến xa hơn nữa, bởi vì ta không thể mang lại cho ngươi hạnh phúc, thậm chí có thể sẽ tổn hại tình cảm chân thành của ngươi.”
“Dù rằng chỉ lưu lại cho nhau một hồi ức ngắn ngủi cũng không thể sao?”
Mộ Dạ Hàm cười nói: “Ta sợ không kiềm chế được chính mình. Ta là nam nhân, cũng có khi sẽ bị dục vọng che mất cả lý trí. Ngươi lại rất xinh đẹp, ta không phủ nhận từng có ý nghĩ đen tối với ngươi. Chỉ là, nếu ta làm thế thật, sau này giữa chúng ta sẽ không dễ nhìn mặt nhau, ngay cả làm bằng hữu thông thường cũng khó khăn.”
“Ta thật ganh tị với người ấy. Nếu ta quen biết ngươi sớm hơn, có lẽ không đến mức thua cuộc thế này. Người ấy có được ngươi chính là có được may mắn trong khắp thiên hạ.”
“Ngươi giống như đang dỗ dành ta vậy. Ta chỉ là một võ tướng lỗ mãng, tính cách thô lỗ, trên thân còn mang đầy vết sẹo. Ngươi tài hoa hơn người, dáng vẻ nho nhã, rồi sẽ tìm được ý trung nhân so với ta càng tốt hơn gấp trăm lần.”
Diệp Tịnh Tri mỉm cười. Rốt cuộc là ai đang dỗ dành ai?
“Đương nhiên. Ngươi cũng nói ta tài giỏi. Lẽ nào người tài giỏi như ta lại phải cô độc cả đời vì ngươi, ngươi cũng quá xem trọng mình rồi. Ngươi mau về đi, chắc là người ấy đang chờ ngươi.”
Diệp Tịnh Tri gảy một khúc nhạc tiễn Mộ Dạ Hàm đi, gảy đến nửa khúc, nước mắt chợt rơi xuống dây đàn, khiến cho cả âm thanh bị vẩn đục đi. Đáng tiếc, lúc này Mộ Dạ Hàm đã đi rất xa, hoàn toàn không nghe thấy. Tuy vậy, trong lòng hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai hết. Ái tình nếu đã trao ra mà không được đền đáp lại chính là đau khổ. Hắn biết Diệp Tịnh Tri chỉ là giả vờ trước mặt hắn, còn hắn không nỡ bóc trần lớp mặt nạ đó của y, đành xem như hai người không duyên phận lặng lẽ bước qua cuộc đời nhau.
Tối đó, Trình Cẩn Du vừa dùng xong chút điểm tâm nhẹ do Đức công công dâng lên, đang định đi ngủ thì Mộ Dạ Hàm một thân sực nức mùi rượu đẩy cửa bước vào. Trên tay hắn còn cầm theo vò rượu đã vơi đi một nửa, bước chân loạng choạng.
“Vương gia, người say rồi.” Đức công công chạy lại định đỡ hắn nhưng bị hắn hất tay ra.
“Mặc kệ ta!”
Trình Cẩn Du hướng Đức công công nói: “Ngươi lui ra canh cửa, không cho bất cứ ai vào đây.”
Đức công công vâng dạ làm theo. Mộ Dạ Hàm bước lại chỗ giường và nâng cằm Trình Cẩn Du lên thở dài: “Có một tài nữ từng nói với ta rằng ta không thể lựa chọn việc gặp hay không gặp ngươi. Ta hối hận thì làm được gì? Căn bản là ta không lựa chọn được.”
“Dạ Hàm, chàng say quá rồi.” Trình Cẩn Du bất mãn nhìn hắn.
“Nếu như ta không say, làm sao chịu đựng được nỗi đau này? Ta từ bỏ người trân trọng ta, để đổi lấy một người không xứng cho ta trân trọng. Ta đúng là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này.”
Mộ Dạ Hàm ném mạnh vò rượu lên sàn rồi đẩy Trình Cẩn Du ngã xuống giường. Hắn tháo dây thắt lưng cột hai tay Trình Cẩn Du lại. Trình Cẩn Du nằm im cho hắn cột, không hề phản kháng.
“Dạ Hàm, ta sẽ không chạy, chàng hà tất phải làm vậy?”
Mộ Dạ Hàm không trả lời, xé rách hết y phục của Trình Cẩn Du và hung bạo chiếm cứ lấy đôi môi mỏng của y. Từ trong đôi mắt Trình Cẩn Du lộ ra ý cười. Y nhiệt tình hôn đáp trả lại hắn, tìm kiếm hơi ấm giữa sự giao hòa tuyệt vời của hai đầu lưỡi. Tuy nhiên, người nắm hẳn thế thượng phong vẫn là Mộ Dạ Hàm. Sau một hồi dây dưa không dứt, Trình Cẩn Du dần bị men rượu trong khoang miệng Mộ Dạ Hàm lây nhiễm, đầu óc choáng váng, cổ họng khô khan.
Mộ Dạ Hàm càng hôn càng đẩy mạnh sự bá chiếm, trù dập răng lưỡi Trình Cẩn Du không tiếc thương. Hắn hôn từ môi xuống cổ, đi qua xương lồng ngực chạm đến đầu nhụy hoa ửng hồng. Mộ Dạ Hàm vừa hôn vừa kéo mạnh tóc Trình Cẩn Du, đói khát khai hoang từng tấc da thịt y. Trình Cẩn Du thống khoái cười lớn: “Dạ Hàm, cuối cùng chàng cũng ham muốn ta.”
Lời vừa nói xong, đầu nhũ đã bị Mộ Dạ Hàm cắn lấy, mùi máu tươi nồng lập tức tản mác ra không khí. Trình Cẩn Du hít hà khổ sở, cảm nhận được nơi đó như sắp đứt ra, thế nhưng Mộ Dạ Hàm vẫn quyết ý không buông tha.
“Ham muốn thì đã sao? Ngươi thỏa mãn được ta bao nhiêu?” Hắn nói rồi lại cắn tiếp.
Trình Cẩn Du đưa hai tay cao lên đầu, răng nghiến lại, bờ môi thâm tím hẳn đi.
“Đau! Dạ Hàm, rất đau!”
Mộ Dạ Hàm sờ đến nhục bổng của Trình Cẩn Du, khinh thường nói: “Đau mà vẫn bị kích thích đến cứng lên sao?”
“Vì đó là chàng.” Trình Cẩn Du giải thích.
Mộ Dạ Hàm siết chặt khối thịt kia cọ sát nhưng vẫn không quên chăm sóc đầu nhũ bên trên. Cả hai phía đều mãnh liệt chiếm hữu, thao túng trọn vẹn trong tay hắn không để lại chút đường thoát nào. Trình Cẩn Du giao phó toàn bộ cơ thể lại cho khoái cảm. Nhiệt độ gia tăng chóng vánh, nóng đến độ mồ hôi mẹ mồ hôi con đều lũ lượt tuôn ra.
“A…Dạ Hàm! A…”
Dịch thể như pháo hoa chớp sáng bắn cả vào tay và y phục Mộ Dạ Hàm. Mộ Dạ Hàm giơ tay ra trước mắt Trình Cẩn Du: “Ngươi đúng là thèm khát nam nhân.”
Trình Cẩn Du không cam tâm cãi lại: “Không! Ta chỉ thèm khát một mình chàng.”
“Thế sao?” Mộ Dạ Hàm ngoắc Trình Cẩn Du vươn người lên. “Nếu ngươi nói thật, vậy thì hãy làm bên dưới của ta lên.”
Trình Cẩn Du thất sắc, hai mắt trợn to: “Chàng đùa sao? Ta đường đường là nhất quốc chi quân, sao có thể làm loại chuyện hạ tiện này?”
“Hạ tiện?” Mộ Dạ Hàm bỗng dưng cay cú, bóp chặt hàm của Trình Cẩn Du: “Vừa nãy không phải ngươi bảo là thèm khát ta sao? Lời vừa nói cũng quên rồi à?”
“Ta không quên, chỉ là…không làm được…chuyện này.”
“Nếu như đêm nay ta bắt buộc ngươi phải làm thì sao?” Men rượu vấy đầy đôi mắt Mộ Dạ Hàm trong sắc đỏ. Cả khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên tàn bạo như hung thần, chỉ biết đanh thép ra lệnh chứ không chấp nhận sự thương lượng hay từ chối nào.
“Ngươi đừng quên.” Mộ Dạ Hàm nhấn giọng nói thêm. “Nó là thứ luôn đi vào cơ thể ngươi. Nếu ngươi xem nó là hạ tiện thì cơ thể ngươi cũng chẳng cao quý hơn được đâu. Làm mau!”
Mộ Dạ Hàm túm tóc Trình Cẩn Du đem mặt y đưa gần đến hạ thân của hắn. Trình Cẩn Du nhợn cổ. Y biết đêm nay nhất định phải làm loại chuyện này, nếu không Mộ Dạ Hàm sẽ lại dừng nửa chừng hoặc là tìm người khác thay thế y dập lửa. Thế nhưng, tự tôn của y bị xâm phạm. Y vừa giận vừa run tìm đến vật ấy, uất ức đưa vào trong miệng.
Mộ Dạ Hàm cười lạnh, hưng phấn do rượu mang tới xông lên tận não, cộng thêm việc được Trình Cẩn Du chăm sóc bên dưới, vô thức khiến hắn cuồng dại muốn có được nhiều hơn. Hắn ghì đầu của Trình Cẩn Du vào sát, đưa thứ nam nhi chân chính đâm tọt vào cổ họng y. Trình Cẩn Du không hít thở được, nước mắt nhỏ tèm lem trên mặt, thảm hại không nói nên lời. Đương lúc y chật vật tìm lại hơi thở, Mộ Dạ Hàm xuất ra, lại một lần nữa khiến cổ họng y tổn thương. Y phải nuốt hết xuống thứ sền sệt bên trong mới mong thở lại được.
“Làm tốt lắm, hoàng thượng của thần.” Mộ Dạ Hàm liếm đi dịch thể sót lại trên môi Trình Cẩn Du rồi nhấn y xuống giường. Hắn cầm lấy nhục bổng vừa phục hồi độ cứng tìm đến bên tiểu huyệt y, nhất chiến công thành.
Trình Cẩn Du mất khống chế uốn cong cả người: “A…a…”
Tinh quang trong mắt y trở nên mờ nhạt, xương tủy rào rạo như thể sắp vỡ vụn dưới sức ép của ngoại lực. Mộ Dạ Hàm giống dã thú vừa được thả ra khỏi lồng, dùng hết sức bình sinh đảo loạn tiểu huyệt một trận long trời lở đất. Trình Cẩn Du hết rên rỉ lại thét lớn, hết thét lớn lại rên rỉ, tạo thành một tràng dài âm thanh rối rắm. Chính bản thân y cũng không biết mình đã phóng túng tới mức nào, lắc hông điên dại cùng Mộ Dạ Hàm sống chết không buông.
“A…Dạ Hàm…mạnh nữa. Ta muốn chàng…a…”
Mộ Dạ Hàm đạt được cao trào nên dừng lại một lúc. Trình Cẩn Du không chờ được bèn dùng hai tay bị trói kéo Mộ Dạ Hàm ngã ra giường, khó khăn đem y phục trên người hắn vứt bỏ xuống sàn. Y cọ cọ đùi vào hạ thân hắn, cố tình làm cho cỗ nhiệt huyết căng phồng trở lại. Mộ Dạ Hàm ôm hôn y khi hai cơ thể đều đang nằm nghiêng, mặt đối mặt. Hắn giơ một chân y lên, ý loạn tình mê mà tiến vào lần nữa.