Chương 10: ÁC MỘNG

Phía sau màn trướng lay động, giữa lúc hương trầm nồng đượm nhất, hai cỗ thân thể không mảnh vải nào quấn quýt lấy nhau, cùng triền miên rên rỉ. Nhục bổng của nam nhân bên trên cắm chặt vào hạ thân của nam nhân bên dưới, tình ý mãnh liệt khó so sánh.

Nam nhân bên dưới nói: “Ta yêu ngươi, Dạ Hàm. Từ bỏ hoàng thượng ở cạnh ta.”

Nam nhân bên trên cười thấp: “Được, đời này ta chỉ cần có ngươi.”

Trình Cẩn Du thức tỉnh khỏi cơn ác mộng, mồ hôi vã ra như tắm, khiến cả thân người ướt sũng. Dù đã tỉnh, bờ môi y vẫn lẩm bẩm không ngừng: “Không, không thể! Ta không cho phép.”

Đức công công gấp gáp chạy vào: “Hoàng thượng, có phải nằm thấy ác mộng rồi không?”

Trình Cẩn Du không trả lời, chỉ hỏi: “Chàng đi chưa?”

Đức công công hiểu ý, nói: “Cẩm Bình Vương vẫn đang ở trong phòng.”

Trình Cẩn Du mặt mày trắng nhợt, không nói không rằng lao vụt xuống giường, quên mang cả hài, chạy thẳng một mạch đến phòng của Mộ Dạ Hàm. Đức công công lật đật cầm hài lên, chạy theo nói: “Hoàng thượng, hài của người…”

Khi vừa đến phòng của Mộ Dạ Hàm, Trình Cẩn Du lập tức đóng cửa lại. Đức công công không dám xông vào, chỉ cầm hài đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

“Dạ Hàm!” Trình Cẩn Du lao đến ôm chầm Mộ Dạ Hàm. Lúc này, hắn đang lau cây sáo, thấy Trình Cẩn Du không mang hài, tâm tình rối loạn, tóc tai buông xõa rất lấy làm kinh ngạc.

“Ngươi bị sao vậy?”

“Chàng đừng đi, vì ta đừng đi có được không?”

Mộ Dạ Hàm bỗng hiểu ra lý do mà Trình Cẩn Du tìm đến. Hắn chỉ định đi bàn vài khúc điệu với Diệp Tịnh Tri, nhưng có lẽ trong lòng Trình Cẩn Du, hắn ở cạnh người nào thì sẽ lên giường với người đó.

“Trước nay ngươi thích phi tần nào, muốn ở bên phi tần nào, ta đều không hỏi, không quản tới. Vậy nên nay ta thích ai, muốn ở bên ai, ngươi cũng không có tư cách quản tới.” Mộ Dạ Hàm cẩn thận lau phần đuôi sáo và nói.

“Tại sao ta không có tư cách? Ta là người yêu của chàng. Ta không chịu được cảnh chàng phản bội ta ở bên cạnh một người khác. Dạ Hàm, chàng nói ta ích kỷ cũng được, nhưng ta thực sự không chịu nổi, chỉ mỗi việc nghĩ đến đã làm ta điên loạn lên rồi. Chàng cũng đâu phải ngày đầu ở bên ta, tại sao lúc trước có thể khoan dung sự ích kỷ của ta, giờ lại không thể?”

Cơn giận trong lòng Mộ Dạ Hàm bùng phát như thủy triều dâng cao. Hắn hất văng Trịnh Cẩn Du ngã xuống sàn, chỉ thẳng vào mặt y thét lên:

“Trình Cẩn Du, ngươi đúng là không gì không thể nói ra. Nếu biết là lúc trước do ta khoan dung ngươi, ngươi nên thấy đủ mà dừng, nào có lý ngày càng thách thức sự khoan dung đó? Có những giới hạn ngươi căn bản ngay từ đầu không nên chạm vào, đã chạm vào rồi còn muốn ta phải khoan dung sao? Cho dù ta có ngủ với Diệp Tịnh Tri, đó cũng là do ngươi đã tự tay đẩy ta về phía hắn.”

“Tự ta đẩy chàng về phía hắn sao?” Trình Cẩn Du cười lớn. “Mộ Dạ Hàm chàng nhớ lại đi. Mười sáu tuổi thì ta đã dâng hiến tất cả của ta cho chàng, chúng ta ở cạnh nhau mười một năm rồi, đừng nói là để cho nam nhân khác ngoài chàng chạm vào, ngay cả nhìn ta cũng không nhìn họ. Ta ôm ấp nữ nhân nhưng không hề lưu lại huyết mạch, chẳng qua ta không muốn bị thiên hạ cười nhạo mà thôi, thế thì tội lỗi lớn dường nào chứ? Chàng rõ ràng đã thay lòng nên mới kiếm cớ từ bỏ ta, đem hết tội lỗi đổ lên đầu ta. Chàng nghĩ ta không hiểu sao?”

“Được được…” Mộ Dạ Hàm sờ trán. “Trình Cẩn Du ngươi nếu đã thích nghĩ như thế, thì cứ xem là như thế đi. Sẵn tiện chúng ta ở đây cắt đứt quan hệ luôn một lần, tránh cho về sau còn có gì vướng mắc. Ngươi cứ ở triều đình làm hoàng đế của ngươi, nếu cảm thấy ta chướng mắt thì ta sẽ vĩnh viễn lưu lại biên cương, đời này không hồi kinh nữa.”

Mộ Dạ Hàm toan cầm sáo bỏ đi. Trình Cẩn Du thất đảm kinh hồn. Y hiểu Mộ Dạ Hàm xưa nay nói được sẽ làm được. Trong một phút giây, y không biết phải làm sao để giữ Mộ Dạ Hàm lại, bèn đứng dậy chạy theo ôm lấy thắt lưng Mộ Dạ Hàm. Mộ Dạ Hàm lực tay mạnh hơn, đem y ném lại đất. Trình Cẩn Du không phục, nhất quyết vươn người giữ chân hắn, sống chết không buông.

“Dạ Hàm, ta sai rồi, lần này ta thực sự biết sai rồi. Từ sau khi phụ hoàng băng hà, ta liền xem chàng như chỗ dựa tinh thần của ta. Ta ích kỷ, ta ngông cuồng, ta không biết nghĩ cho cảm giác người khác. Ta xấu xa đủ điều, chỉ vì muốn được chàng yêu thương hơn, quan tâm hơn. Nếu chàng rời bỏ ta, ta chẳng còn lại gì hết. Tam cung lục viện ta sẽ phế. Sau này những việc chàng không thích ta sẽ không làm. Dạ Hàm, chàng đừng rời đi, ta van xin chàng đừng rời đi.”

Nước mắt của Trình Cẩn Du nhỏ tí tách xuống mặt sàn. Mộ Dạ Hàm nhìn thấy y khóc, trái tim đau như cắt. Ái tình đúng thật là ngu muội. Hắn biết rất rõ cứ dính chặt với Trình Cẩn Du thế này sẽ không có tương lai, nhưng mà nhìn y thảm thương cầu xin hắn, hắn không nhịn được xót xa, bất giác cả người mềm yếu đi, chẳng còn chút sức lực nào để vạch tội y nữa.

“Dạ Hàm, chúng ta chẳng phải đã cùng hứa sẽ bên nhau cả đời sao? Ta ở trước mặt người khác chính là hoàng đế của Trình quốc này, nhưng ở trước mặt chàng, chỉ mong muốn được làm người yêu của chàng thôi.”

Mộ Dạ Hàm kiên quyết gỡ tay Trình Cẩn Du ra đi thẳng, chỉ nghe phía sau vọng lại tiếng hét nghẹn ngào: “Dạ Hàm, chàng đừng đi mà.”

Mộ Dạ Hàm đi sớt qua chỗ Đức công công. Đức công công lúng túng gọi: “Vương gia, ngài đừng làm hoàng thượng đau lòng.”

“Ta ra đầu thuyền uống rượu.” Hắn nói rồi tiếp tục đi.

Lát sau, Trình Cẩn Du thất thểu bước ra khỏi phòng Mộ Dạ Hàm. Đức công công lập tức chạy lại mang hài cho y. Y không chú tâm lắm, mặt mày đờ đẫn vô hồn như người chết, hỏi: “Đi rồi sao?”

Đức công công đáp: “Vương gia chỉ đến đầu thuyền uống rượu.”

Trình Cẩn Du khép hàng mi lại, nước mắt chảy xuống: “Thật tốt! Thật là tốt!”

“Hoàng thượng, ngài có muốn đến chỗ vương gia?”

“Cứ để chàng ấy yên tĩnh uống. Chúng ta về phòng.”

Đức công công đưa tay cho Trình Cẩn Du dựa vào, nhưng mới bước được mấy bước, Trình Cẩn Du đột nhiên ngã xuống, trước mặt tối sầm, rơi vào hôn mê.

Thái y chạy đôn chạy đáo chăm sóc mấy ngày thì Trình Cẩn Du mới tỉnh lại. Bọn họ nói y lao lực quá sức dẫn đến cơ thể suy yếu. Trình Cẩn Du vẫy Đức công công lại gần hỏi: “Chàng có đến không?”

Đức công công cúi người nói: “Vương gia đang canh chừng đám người dưới bếp sắc thuốc. Thuốc của mấy ngày qua đều do vương gia đích thân đút cho hoàng thượng uống.”

“Đừng nói với chàng ta tỉnh lại rồi.”

Trình Cẩn Du yên tâm nhắm mắt lại, ngủ thêm chút nữa. Bệnh thế này thật tốt. Y chưa bao giờ cảm thấy bị bệnh lại vui sướng đến vậy.

Sau khi thuốc nấu xong, Mộ Dạ Hàm liền mang đến cho Trình Cẩn Du, cũng như mọi ngày, hắn đuổi hết những người không liên quan ra ngoài cửa, đỡ Trình Cẩn Du ngồi dựa vào giường rồi từ từ đút muỗng thuốc vào miệng y. Trình Cẩn Du đã tỉnh vẫn giả vờ mê man, nhưng lúc nuốt thuốc xuống sơ ý cử động mạnh yết hầu. Mộ Dạ Hàm tinh ý nhận ra điểm khác biệt, đút xong dùng tay áo lau lau khóe miệng Trình Cẩn Du, nói:

“Ngươi muốn ta nổi giận thì cứ thử giả vờ tiếp đi.”

Trình Cẩn Du ngại ngùng mở mắt, níu tay áo hắn: “Lần ta bệnh gần nhất cách đây cũng vài năm rồi, thật muốn tìm lại cảm giác được chàng chăm sóc mỗi khi bệnh.”

Mộ Dạ Hàm đặt chén thuốc vào khay, hỏi: “Để đánh mất rồi mới tìm lại, liệu còn có ích gì?”

Trình Cẩn Du nghe ra là Mộ Dạ Hàm vẫn không có ý định làm hòa với y, tâm trạng đang vui đột ngột chùng xuống như dây đàn.

“Dạ Hàm, rốt cuộc chàng muốn sao mới chịu tha thứ cho ta?”

“Những điều kiện ta đưa ra, cho đến giờ ngươi mới chỉ hứa thực hiện một, ngươi còn hỏi ta muốn sao? Trên đời này đánh mất là chuyện rất dễ, nhưng tìm lại…có khi còn khó hơn cả cái chết.” Mộ Dạ Hàm bước xuống giường thâm trầm nói.

“Đừng ép buộc ta. Ta cũng có nỗi khó xử riêng, cũng cần phải giữ tôn nghiêm đế vương trước mặt văn võ toàn triều. Ta không thể vừa phong vương cho chàng lại thu hồi về, thế chẳng khác nào tự vả vào mặt mình, để thiên hạ nghĩ lời nói của ta chỉ là một trò đùa.”

“Chuyện này do ngươi tự khơi nên, còn muốn ta phải thông cảm cho ngươi sao? Thế thì ai sẽ thông cảm cho sự chịu đựng bấy lâu nay của ta?”

Đức công công bỗng gõ cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa họ để thông báo Đôn Hành Vương tới thăm, còn đi cùng Diệp Tịnh Tri. Mộ Dạ Hàm rời đi. Đôn Hành Vương và Diệp Tịnh Tri không ở lâu, lúc ra bên ngoài gặp được Mộ Dạ Hàm đang đứng chờ.

Mộ Dạ Hàm hướng Đôn Hành Vương: “Cháu có vài lời muốn nói với Tịnh Tri.”

Đôn Hành Vương quay lại thuyền một mình. Mộ Dạ Hàm đưa Diệp Tịnh Tri ra một góc vắng vẻ trên thuyền rồi bắt đầu nói:

“Ta xin lỗi về chuyện lỡ hẹn lần trước.”

“Không sao. Hoàng thượng bị bệnh, ta hiểu được.”

Mộ Dạ Hàm lắc đầu. Hắn không phải vì lý do đó mà ở lại. Trước cả lúc Trình Cẩn Du hôn mê thì hắn đã quyết định ở lại rồi. Muốn trách phải trách bản thân hắn dễ mềm lòng, chỉ vì vài giọt nước mắt của Trình Cẩn Du mà dao động.

“Dù hoàng thượng không phát bệnh, ta cũng sẽ không đến. Có những chuyện ta không tiện nói ra ở đây. Nơi này nhiều thị vệ canh gác, lát nữa chắc sẽ có người đến. Ngày mai ta sang chỗ ngươi nói rõ. Lần này ta sẽ không thất hẹn nữa.”

“Được, ta chờ ngươi.”

Trong thâm tâm của Diệp Tịnh Tri nảy sinh một dự cảm bất lành, cứ như là một cuộc ly biệt vốn đã định sẵn từ trước. Thế nhưng, y vẫn mỉm cười, sau đó tiến gần hôn nhẹ lên môi Mộ Dạ Hàm rồi rút ra. Y biết người không thuộc về mình, cho dù có níu kéo thế nào, vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về mình.