Lục Nghiêu chạy một vòng quanh căn phòng cho thuê, sau đó lại đi rửa mặt bằng nước lạnh. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn mới quay về trước bàn vi tính.
Trên màn hình máy tính, trong rãnh Ban ân của Thần Điện đúng là toir.
Điều này chứng tỏ tỏi trong tay mình đã đưa tới Thần Điện bằng con chuột.
Xin hỏi ngài có muốn ban ‘tỏi’ cho tín đồ của ngài không?
Dù Lục Nghiêu không biết rốt cuộc trò chơi này có lai lịch gì, vì sao có thể làm được điều này. Nhưng nếu đây đã là sự thật không thể thay đổi thì hắn muốn xem xem thế giới hiện thực và thế giới trò chơi ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại sẽ tạo thành kết quả gì.
Lục Nghiêu chọn ‘Có’.
Bên ngoài Thần Điện, trên đỉnh đầu người tí hon đang cúng bái xung quanh Thần Điện sôi nổi hiện lên dấu chấm than.
“Thần Minh hiển linh!”
“Thần Minh ban thần tích!”
“Thần tích vạn tuế, Thần Minh vạn tuế!”
“Thần Minh vĩ đại, cảm ơn ban ân của ngài!”
“Tỏi! Tỏi!”
“Thần Minh ban tỏi! Món quà của Thần Minh!”
Các người tí hon quỳ lạy reo hò rồi chạy đi thông báo, biểu tượng trên đỉnh đầu đều biến thành khuôn mặt tươi cười.
Tiếp đó, bọn họ bắt đầu bận rộn, chung sức khai khẩn một mảnh đồng ruộng. Trong ruộng nhô lên một chồi non nho nhỏ rồi chậm rãi biến thành mầm màu xanh lá.
Trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.
‘Ngài ban ân làm tín đồ học được cách gieo trồng tỏi, tín ngưỡng tăng lên.’
Lục Nghiêu nhìn về phía góc trên bên phải.
Lúc này, 7 điểm tín ngưỡng ban đầu đã biến thành 22 điểm.
Xem ra ban ân có thể tăng điểm tín ngưỡng.
Lục Nghiêu nhìn xung quanh rồi tìm thấy một cái bút chì trên bàn.
Công cụ như bút hẳn là sẽ rất hữu dụng với nền văn minh của bộ lạc.
Nhưng khi hắn mở giao diện ra thì mới phát hiện trong rãnh Ban ân vẫn còn tỏi. Nhấp chuột vào sẽ hiện ra một thông báo.
‘Tỏi đang dung nhập vào trong thế giới này, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.’
Lục Nghiêu đành phải từ bỏ.
Hắn vừa mới bắt đầu chơi trò chơi nên cần phải tìm tòi rất nhiều cơ chế và cách chơi, cũng chỉ có thể đi từng bước một.
Hắn ăn bát mì tôm đã lạnh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài màn hình lại có một nhóm người tí hon chạy tới. Nhóm người tí hon này đều mặc áo làm từ da, người dẫn đầu là một người tí hon trên đầu đội nón sừng trâu, trong tay cầm thanh mâu gỗ.
Nhóm người tí hon này cầm đuốc bao vây lấy Thần Điện.
“Phòng nhỏ ác ma! Phòng nhỏ ác ma!”
“Nhất định phải phá huỷ nó! Các ngươi là tín đồ của ác ma!”
“Thiêu huỷ! Thiêu huỷ!”
Lục Nghiêu đã hiểu.
Đây chính là bộ lạc Sâm Lâm mà người tí hon xung quanh Thần Điện từng nhắc tới, những người này cho rằng Thần Điện thờ phụng ác ma.
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu bảy tín đồ của Thần Điện đều hiện lên dấu chấm than.
“Đây là cung điện của Thần Minh, là Nghiêu Thần Điện!”
“Thần Minh giáng thần tích xuống!”
“Thần tích tỏi!”
“Sao các ngươi dám xúc phạm tới Thần Minh?”
Bộ lạc Sâm Lâm vốn không có ý định nghe bọn họ giải thích, chỉ nhao nhao hô hào muốn thiêu hủy. Nhóm người tí hon này cầm đuốc định phóng hoả Thần Điện.
Lục Nghiêu mở Kỳ tích ra, con chuột đặt trên Mưa hàng đầu tiên.
Dựa theo suy nghĩ của người tí hon trong bộ lạc này, nếu làm mưa thì hẳn là sẽ cho rằng Thần Minh tức giận, hẳn là sẽ biết khó mà lui.
Ngay lúc sắp nhấp chuột thì Lục Nghiêu bỗng suy nghĩ lại.
Không đúng.
Nếu đã ra tay thì phải làm lớn.
Ánh mắt Lục Nghiêu nhìn về phía mấy lựa chọn bên dưới.
Từ trên xuống dưới được sắp xếp theo thứ tự tiêu hao điểm tín ngưỡng từ ít đến nhiều, lần lượt là Mưa 10 điểm, Sấm Sét 20 điểm, Liệt Nhật 25 điểm, Gió Lốc 30 điểm, Động Đất 40 điểm.
Ánh mắt Lục Nghiêu rơi xuống Sấm Sét.
Sấm Sét: Tiêu hao 20 điểm tín ngưỡng chế tạo sấm sét rơi xuống khu vực chỉ định.
Chính là nó.
Lục Nghiêu nhấn vào sấm sét, con chuột biến thành một biểu tượng có thể lựa chọn khu vực sử dụng và kéo dài phạm vi. Hắn thu phạm vi lại, chỉ đặt trên đầu người dẫn đầu của bộ lạc Sâm Lâm.
Tục ngữ nói súng bắn chim đầu đàn, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, ngươi hãy ăn một tia sét của ta trước đi.