Chương 2: Trò chơi nhỏ kỳ quái

“Căn nhà này thật rộng lớn và tinh xảo, chắc chắn là do Thần tạo nên.”

Người tí hon còn lại giơ hai tay lên cao.

“Thần Minh, Thần Minh!”

“Chắc chắn nơi đây là gợi ý của Thần Minh, là vùng đất may mắn, chúng ta cần để càng nhiều tới đây sinh sống hơn!”

“Vùng đất của Thần! Vùng đất của Thần!”

Trên đỉnh đầu hai người tí hon hiện lên ký hiệu mặt cười. Bọn họ chạy thẳng ra bên ngoài màn hình, mấy giây sau, bọn họ đã dẫn năm người tí hon cùng đi tới nơi đây.

Bảy người tí hon bắt đầu quỳ lạy Thần Điện. Bọn họ xây dựng một căn nhà lá nho nhỏ bên cạnh Thần Điện, lại đào một bụi cây giống như quả mọng từ bên ngoài màn hình tới, bắt đầu sinh sống bên cạnh Thần Điện.

Lúc này, trên màn hình xuất hiện thông báo.

‘Ngài đã có được nhóm tín đồ đầu tiên trong thế giới này. Lực tín ngưỡng chính là phương pháp thể hiện kỳ tích của ngài, xin hãy thu thập càng nhiều tín ngưỡng hơn.’

Lục Nghiêu chú ý tới góc trên bên phải có một icon đầu người, biểu hiện là nhân khẩu, bên cạnh còn có một ô biểu tượng cung điện, biểu hiện là tín ngưỡng.

Số nhân khẩu và tín ngưỡng đều là 7.

Có vẻ một tín đồ sẽ cun cấp 1 điểm tín ngưỡng.

Hắn dùng con chuột nhấp vào biểu tượng nhân khẩu, không có phản ứng gì. Hắn lại nhấp vào tín ngưỡng, lần này hiện ra một ô biểu tượng giống như một làn sương mù.

‘Kỳ tích.’

Bên dưới có một loạt lựa chọn, mỗi một lựa chọn đều có hình vẽ đơn giản. Tất cả kỳ tích đều màu xám, chứng tỏ trước mắt không thể sử dụng được.

Mỗi lần thi triển kỳ tích đều sẽ tiêu hao điểm tín ngưỡng. Ngay cả Mưa cần ít điểm tín ngưỡng nhất cũng cần tiêu hao 10 điểm.

Điều này có nghĩa là hắn phải có 10 tín đồ thì mới có thể thi triển kỳ tích một lần.

Gia tăng nhân khẩu biến thành vấn đề quan trọng hàng đầu.

Không giống những trò chơi kinh doanh mô phỏng khác, Máy Mô Phỏng Thần Minh không thể trực tiếp xây dựng nhà ở và sản xuất dân cư, chỉ có thể chờ đợi người tí hon pixel tự sinh con hoặc kêu gọi thêm người mà thôi.

Trước mắt, thứ hắn có thể điều khiển cũng chỉ có ‘Kỳ tích’.

Lục Nghiêu ngồi nhìn người tí hon pixel trồng trọt, con chuột không ngừng nhấp vào trên màn hình để tìm kiếm, bụng bắt đầu sôi sùng sục.

Hắn tới phòng bếp nấu một bát mì, nhân tiện cầm mấy tép tỏi quay về.

Khi quay lại trước máy tính, Lục Nghiêu chú ý tới người tí hon xung quanh Thần Miếu xuất hiện một trạng thái khác thường. Trên đầu bọn họ hiện ra khuôn mặt buồn bã, cả đám đều đang cúng bái xung quanh Thần Điện.

Khung chat trên đỉnh đầu người tí hon không ngừng hiện lên.

“Thần Minh vĩ đại, xin ngài hãy hiển linh!”

“Thần Minh vĩ đại, xin hãy chúc phúc cho chúng ta!”

“Bộ lạc Sâm Lâm cho rằng chúng ta đang thờ phụng ác ma, muốn đạp đổ Thần Điện, xin ngài hãy mang thần tích đến!”

Lục Nghiêu vừa ăn vừa nghĩ, xem ra đây chính là nguy cơ đầu tiên.

Chẳng qua bây giờ hắn chỉ có 7 điểm tín ngưỡng, ngay cả làm mưa rơi cũng không làm được, chưa thể sử dụng cột kỳ tích.

Lục Nghiêu tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng, con chuột nhấp vào trên Thần Điện và hiện ra một giao diện hoàn toàn mới.

Chính giữa là một đống lửa, trước đống lửa có một pho tượng hình người màu xám với tư thế đang ngồi. Khuôn mặt của pho tượng này khá là mơ hồ, không phân biệt được là nam hay là nữ, dường như là hình tượng Thần Minh bên trong tưởng tượng của người tí hon pixel.

Phía trước pho tượng có một cái bàn dài, trên bàn có hai cái rãnh với hình dạng khác nhau.

Rãnh bên trái to hơn đánh dấu là ‘Tế phẩm’.

Rãnh bên phải nhỏ hơn viết là ‘Ban ân’.

Bây giờ trong rãnh không có gì cả.

Tế phẩm thì dễ hiểu, tất nhiên là thứ những người tí hon này hiến cho Thần Minh rồi.

Dựa theo quan hệ đối ứng, vậy thì Ban ân hẳn là lực lượng hoặc vật phẩm Thần Điện ban cho những tín đồ này.

Chẳng lẽ đây chính là thần tích bọn họ muốn ư?

Lục Nghiêu tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể đặt vào. Trong lúc nhất thời, hắn có hơi không biết làm sao, mới nguy cơ đầu tiên thôi đã khó khăn như vậy rồi.

Nhưng, hắn bỗng để ý tới một chuyện kỳ quái.

Sao chiếc bàn dài trước pho tượng trông quen thế nhỉ?

Không đúng…

Sao cái bàn đó lại giống y như bàn máy tính của mình vậy nhỉ?

Hai cái rãnh để đặt đồ, hình dạng của rãnh Tế phẩm là hình chữ nhật giống bàn phím, hình dạng của rãnh Ban ân là hình bầu dục giống con chuột?

Hắn lại nhìn kỹ, không phải dáng vẻ pho tượng đang ngồi trước bàn cũng giống như mình đang ngồi trước bàn máy tính à?

Ý tưởng này làm Lục Nghiêu giật mình.

Không thể nào…

Chắc chắn là trùng hợp thôi.

Sau đó, một ý tưởng to gan đã hiện lên trong đầu hắn.

Hắn cẩn thận đặt tép tỏi bên cạnh bát mì tôm lên trên con chuột.

Lục Nghiêu nhìn con chuột với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Hai giây sau, tép tỏi lăn xuống.

“Quả nhiên là trùng hợp.”

Lục Nghiêu tự mỉa, trong lòng lại cảm thấy hơi thất vọng.

Đúng lúc này, tép tỏi đang lăn xuống đột nhiên biến mất.

Lục Nghiêu nhìn về phía màn hình vi tính trong vô thức.

Trong rãnh Ban ân của Thần Điện có thêm một hình tỏi pixel

‘Tỏi: Thần Minh ban ân, một loại gia vị đặc biệt, cũng là một loại thuốc’.

Trên màn hình hiện lên một dòng chữ.

Xin hỏi ngài có muốn ban ‘tỏi’ cho tín đồ của ngài không?

‘Có.’ ‘Không.’

Bàn tay đang cầm chuột của Lục Nghiêu hơi run rẩy.