Chương 1: Trò chơi nhỏ kỳ quái

Kết thúc một ngày làm việc, Lục Nghiêu kéo cơ thể mệt mỏi quay về phòng thuê.

Mười mấy người trong một công ty nhỏ, hơn một nửa số người đều là người có ô dù, lại trừ đi nhóm người thân với sếp, số người thật sự làm việc chỉ có ba người. Chỉ mới vào làm ba tháng nhưng Lục Nghiêu đã cảm thấy một ngày dài bằng một năm.

Nhưng trước khi chưa tìm thấy công việc tiếp theo, hắn cũng không dám từ chức. Bây giờ kinh tế đình trệ, đầu tiên cần phải sống trước rồi mới nghĩ tới những chuyện tiếp theo được.

Mỗi ngày, cũng chỉ có lúc này là Lục Nghiêu có thời gian thả lỏng. Hắn xốc lại tinh thần, tạm thời ném đủ loại cảm xúc khó chịu của ban ngày ra sau đầu.

Bây giờ là thời gian chơi game!

Hắn bật chiếc máy tính cũ của mình lên, con chuột chậm rãi di chuyển trên màn hình.

Xem xem hôm nay chơi trò gì nhỉ.

Rút thẻ?

Đột kích?

Hay là Tam Quốc Chí ?

Một biểu tượng không thu hút làm Lục Nghiêu chú ý.

Biểu tượng đó nằm dưới góc phải màn hình, logo là một hòn đảo màu xanh lá phong cách pixel, hòa làm một với hình nền bãi cỏ xanh của máy tính nên trông rất mờ nhạt.

Máy mô phỏng Thần Minh?

Đây là trò chơi gì thế nhỉ?

Lục Nghiêu hoàn toàn không nhớ rằng mình từng tải hoặc mua trò chơi này về.

Hắn nhấp chuột vào phần chi tiết để xem. Trò chơi này chỉ có 20M, cũng chính là một trò chơi nhỏ. Dung lượng này nhìn có vẻ là trò chơi rất lâu rồi.

Cấu hình máy tính của Lục Nghiêu thấp, hắn dùng từ hồi mới lên đại học cho đến bây giờ nên không nỡ đổi sang cái khác. Chơi LOL đều phải mở hình ảnh chất lượng thấp nhất, còn những trò chơi dung lượng cao thì chỉ có thể nhìn video những người khác chơi mà thôi. Phần lớn thời gian, Lục Nghiêu đều chơi đủ loại trò chơi kinh điển của ngày xưa.

Hắn thử mở Máy mô phỏng Thần Minh lên.

Màn hình chậm rãi biến thành màu đen.

Một bài hát du dương vang lên, từng dòng chữ tiếng Trung hiện lên trên nền màu đen, là phong cách trò chơi pixel rất cổ điển.

‘Ngày hôm nay, cuối cùng thế giới cũng chờ đợi được Thần Minh vĩ đại.’

‘Ngài giáng lâm làm thế giới trở nên có ý nghĩa. Sự vĩ đại của ngài sẽ sáng tạo ra một nền văn minh mới.’

Sau đó, màn hình màu đen dần dần biến mất, thay vào đó là một nhóm người tí hon đang xây dựng các loại kiến trúc, một số người tí hon đang trồng trọt, vài người khác thì lại giơ hai tay lên trời reo hò. Hình tượng phong cách pixel lộ ra vẻ tươi mái và hoài niệm làm Lục Nghiêu cảm thấy khá là thoải mái.

Trên màn hình hiện lên ba lựa chọn màu trắng.

‘Trò chơi mới.’

‘Tiếp tục chơi.’

‘Rời khỏi.’

Lục Nghiêu nhấp vào ‘Trò chơi mới.’

Màn hình lại biến thành màu đen xì, bên trên hiện ra từng mảnh pixel màu xanh lá đều nhau giống như đang quết sơn lên bảng đen vậy.

‘Đang bắt thế giới…’

Khoảng năm giây sau, pixel màu xanh lá đã phủ kín màn hình.

‘Đã định vị thế giới xong, hoan nghênh Thần Minh vĩ đại.’

Bối cảnh pixel lại thay đổi.

Trên màn hình xuất hiện một vùng đất xanh bằng phẳng bao quanh lấy khu rừng, dòng sông, núi cao và sa mạc.

Trong màn hình có một kiến trúc mái vòm màu trắng giống như Thần Điện.

Ở giữa hiện ra một dòng chữ: Đây là Thần Điện của ngài, ngài đặt tên cho nó là _ Thần Điện.

Lục Nghiêu suy nghĩ một lúc rồi tiện tay đánh chữ.

Nghiêu Thần Điện.

Phía trên Thần Điện lập tức hiện lên dòng chữ ‘Nghiêu Thần Điện’.

Tiếp đó, màn hình rơi vào trạng thái đứng im kỳ lạ.

Lục Nghiên click vào Thần Điện nhưng không thấy có bất cứ lựa chọn gì.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Rốt cuộc là trò chơi của công ty nào thế, ngay cả hướng dẫn cơ bản cũng không có à?

Trong lúc hắn đang nghi ngờ thì một góc hẻo lánh trên màn hình đột nhiên xuất hiện hai người tí hon cởi trần không đeo giày. Hai người tí hon này đi tới rồi đi tới đi lui xung quanh Thần Điện.

Trên đầu một người tí hon trong đó bắn ra một dấu chấm than, tiếp đó lại xuất hiện một khung chat.