Chương 30: Cứu người

Sau một đêm dài thao thức, sáng sớm Tà Huyết chuẩn bị đầy đủ vật dụng, liền rời khỏi nhà.

Hắn chạy thẳng một mạch tới nhà trưởng làng. Nhưng khác với những gì hắn tưởng tượng, lúc này nhà trưởng làng vắng hoe, chỉ có mỗi tên Ma Nhân Chuột đang đứng trước cửa.

"Người anh em! Sao mày cũng tới đây vậy?" - Tà Huyết vỗ vai gã Ma Nhân Chuột.

"Đuôi Nhỏ bị bắt đi rồi." - Gã Ma Nhân Chuột ảm đạm trả lời, sắc mặt hết sức khó coi.

"Cô ấy cũng bị bắt đi sao? Mày định gia nhập đội giải cứu hả?" - Tà Huyết lên tiếng hỏi.

Gã Ma Nhân Chuột gật đầu.

"Bằng mọi giá tao phải cứu Đuôi Nhỏ." - Ánh mắt hắn đầy vẻ quyết tâm.

"Mày cũng định đi cứu Đuôi Nhỏ hả?" - Sau đó gã Ma Nhân Chuột hỏi lại Tà Huyết.

"Tao không biết việc Đuôi Nhỏ bị bắt, tao chỉ định đi cứu chị của tao thôi. Nhưng nếu Đuôi Nhỏ bị bắt thì càng không tha cho chúng được."

"Cám ơn." - Gã Ma Nhân Chuột gật đầu đa tạ.

"Những người khác đâu rồi, bọn họ đi trước rồi hả?" - Tà Huyết nhìn ngó xung quanh, nãy giờ đã đợi hơn nửa tiếng, vẫn không thấy có thêm ai đến.

"Tao đến từ hai giờ trước, không thấy ai cả." - Gã Ma Nhân Chuột lắc lắc đầu.

"Vậy để tao hỏi trưởng làng."

"Bình...bình...bình..." - Tà Huyết đập liên tục vào cửa nhà trưởng làng, sau đó hét lớn.

"Ngưu lão! Bọn tôi đến để nhận nhiệm vụ cứu người."

Tà Huyết hét lớn một lúc lâu thì mới có người ra mở cửa. Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, cơ bắp vạm vỡ.

"Lão Ngưu, những người khác đâu, chúng tôi tới để giúp ông đi cứu dân nữ." - Vừa nhìn thấy lão Ma Nhân Trâu Tà Huyết liền lên tiếng.

Lão Ma Nhân Trâu nhìn hai chàng trai trước mắt, sau đó thở dài một hơi.

"Cám ơn sự nhiệt tình của hai cậu, tuổi trẻ nhiệt huyết là rất tốt, nhưng hai cậu trở về đi."

Câu trả lời của Lão Ngưu làm Tà Huyết và gã Ma Nhân Chuột sững sờ.

"Có chuyện gì vậy? Không phải ông treo thông báo tuyển người đi cứu những cô gái bị bắt cóc sao?"

"Đúng là như vậy, nhưng cuộc giải cứu bị hủy bỏ rồi, băng cướp lần này có hơn một trăm tên, hơn mười tên cầm đầu là Kết Tinh kỳ, gã thủ lĩnh còn là Kết Tinh Kỳ cửu giai. Chúng ta có liều mạng cũng không làm gì được chúng, nên ta đã hủy treo thưởng." - Lão Ngưu lắc đầu nói.

"Vậy mấy cô gái thì sao?"

"Đành phó thác cho trời thôi." - Lão Ngưu lắc đầu, rồi đóng cửa quay vô nhà.

"Lão Ngưu! Lão Ngưu! Ông là trưởng làng, ông không thể để mặc người dân như vậy được." - Tà Huyết liền la hét inh ỏi, muốn ép lão trưởng làng đi cứu người.

Một lúc sau dường như không chịu nổi cái mồm oang oang của Tà Huyết, cánh cửa nhà lại mở ra, nhưng không phải là lão trưởng làng, mà là con trai của lão, Hắc Ngưu.

Toàn thân hắn ta đen thui, mặc một bộ quần áo vải, trông hắn ta còn cao lớn vạm vỡ hơn cha hắn.

"Tụi mày về đi, ông già tao cũng không giúp gì được đâu, trừ tụi mày ra không có ai dám tới báo danh cả." - Hắc Ngưu cũng chán nản lắc đầu.

Nghe vậy gã Ma Nhân Chuột cứng đơ người, trái tim như vỡ nát.

Tà Huyết sắc mặt cũng trở nên xám xịt.

"Mày gọi mấy thằng đàn em của mày đi cứu người được không? Đuôi Nhỏ cũng bị bắt cóc rồi." - Tà Huyết vì muốn khích Hắc Ngưu, liền nói ra việc Đuôi Nhỏ bị bắt.

"Tao biết lâu rồi, tao cũng muốn đi cứu nàng, nhưng vài ba đứa thì làm được cái gì, chỉ nộp mạng vô ích."

"Mấy thằng em của tao toàn giang hồ cỏ, bình thường đi bắt nạt kẻ yếu thì được, chứ kêu tụi nó đi bắt cướp thì không thằng nào chịu đi đâu."

"Tụi mày về đi." - Hắc Ngưu nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng cổ áo hắn bị Tà Huyết tóm lấy.

"Mẹ kiếp! Thằng giang hồ cỏ này! Bình thường không phải mày to gan hống hách lắm hả? Sao hôm nay có chút chuyện liền co vòi rồi, không phải mày thích Đuôi Nhỏ lắm sao? Nàng bị bắt cóc mà mày không đi cứu hả?" - Tà Huyết thét vào mặt Hắc Ngưu.

"Hôm nay tao không có hứng đánh nhau với mày, Đuôi Nhỏ bị bắt tao biết mày rất tức giận, nhưng chúng ta chỉ là mấy tên nhãi nhép Luyện Thể kỳ, sao đánh lại mấy tên cao thủ Kết Tinh kỳ kia được. Chuyện này đành giống như lão cha tao nói, phó mặc cho trời thôi." - Hắc Ngưu ảm đạm gỡ tay Tà Huyết ra khỏi cổ áo, đóng sầm cửa lại.

"Thôi bỏ đi, chúng ta về thôi." - Gã Ma Nhân Chuột mặt xám như tro, cực kỳ khó coi.

"Cả mày cũng vậy luôn hả? Không phải hôm qua mày còn nói sẽ cầu hôn Đuôi Nhỏ sao?" - Tà Huyết bực tức chất vấn.

"Mày nói tao phải làm gì bây giờ, chỉ có tao với mày thì làm được gì? Thậm chí chúng ta còn không biết lũ buôn nô lệ đó ở đâu." - Gã Ma Nhân Chuột xám xịt trả lời, hắn đang cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

"Tao biết! Tụi nó bắt cóc các thiếu nữ ở những ngôi làng xung quanh thành Trăng Non, sau đó tập kết ở phía bắc thành, theo quốc lộ vận chuyển về kinh thành."

"Mày nói thật hả? Làm sao mày biết được." - Gã Ma Nhân Chuột nghi ngờ hỏi lại.

"Hôm qua tao giết hai thằng chân rết của tụi nó, từ miệng chúng mà biết được."

"Mày có sợ chết không?" - Tà Huyết nhìn thẳng vào mặt gã Ma Nhân Chuột hỏi, bây giờ hắn là đồng minh duy nhất có thể cùng Tà Huyết đi cứu người.

"Để cứu Đuôi Nhỏ, tao không sợ chết." - Gã Ma Nhân Chuột trả lời một cách dứt khoát.

"Tốt lắm, vậy đi thôi!" - Tà Huyết nói xong liền phóng đi, hai chân nó rực sáng huyết quang.

Gã Ma Nhân Chuột cũng liền chạy theo, sử dụng kỹ năng Tật Phong, quanh thân xuất hiện một làn gió xanh xám, tốc độ chạy không hề thua kém Tà Huyết.

Cả hai lao đi vun vút trong rừng, luồn lách qua những hàng cây, bất chấp địa hình hiểm trở của rừng già núi non.

Sau nửa ngày thì họ cũng đến được thành Trăng Non, cả hai liền đi tới cổng thành phía bắc, rồi chạy theo đường lớn.

Vài giờ sau họ cũng nhìn thấy một đoàn xe sâu kéo, chở hơn mười nhà tù lưu động.

Bốn phía là gần một trăm tên cướp mặc áo da, mười tên cầm đầu cưỡi trên những con côn trùng hung mãnh, to hơn chục mét.

"Mẹ kiếp! Chắc chắn là bọn này rồi!" - Tà Huyết chỉ tay về phía đoàn buôn nô lệ.

"Hộc... Hộc... Bọn chúng đông quá." - Gã Ma Nhân Chuột vừa thở vừa nói, đuổi kịp được đoàn buôn thì hắn cũng gần như kiệt sức.

Tà Huyết lấy ra một mình máu, uống ừng ực xuống cổ họng, vận chuyển kỹ năng Máu Linh Động hấp thu năng lượng từ máu tươi.

Gã Ma Nhân Chuột cũng lấy ra vài viên đá năng lượng, cho vào mồm nhai rạo rạo.

Đoàn buôn di chuyển khá chậm, nên Tà Huyết có thể vừa hồi phục năng lượng vừa đuổi theo một cách dễ dàng.

"Kế hoạch của mày là gì? Chẳng lẽ chúng ta xông vào nộp mạng cho chúng?" - Gã Ma Nhân Chuột hỏi.

"Mày ở lại đây, tiếp tục theo dõi bọn chúng, tao đi kiếm đồng minh." - Tà Huyết nở nụ cười thần bí nói.

"Không phải mày ra đến chiến trường liền bỏ chạy đó chứ? Chúng ta làm quái gì có đồng minh nào." - Gã Ma Nhân Chuột nghi ngờ hỏi.

"Mày yên tâm, tao chắc chắn sẽ không bỏ chạy, tao còn phải cứu vợ tương lai của tao và vợ tương lai của mày nữa chứ." - Tà Huyết cười toe toét, dù trong hoàn cảnh nào thì nó cũng có thể vui vẻ đùa giỡn.

"Tốt! Tao sẽ chờ mày, đi nhanh đi." - Gã Ma Nhân Chuột nhìn Tà Huyết một lúc rồi nói.

Tà Huyết liền phóng như bay vào rừng, nó đã đi săn rất lâu, mọi khu rừng trong phạm vi vài ngàn dặm xung quanh nó đều thông thuộc, phân bố lãnh thổ của các tộc đàn tộc quần côn trùng nó đều biết.

Lần này nó nhắm đến tộc quần Giác Giáp Tộc, nhóm tộc quần mà chỉ vài hôm trước nó vừa săn giết không ít con non Luyện Thể Kỳ.

"Bây giờ chắc bọn chúng vẫn còn hận mình lắm, ai bảo con Sâu Một Sừng đó đuổi giết mình, đánh không lại nó thì đi giết con cháu của nó để trả thù thôi."

Tà Huyết chạy băng băng trong rừng, lần này nó không hề có ý định ẩn núp như lúc đi săn, mà cực kỳ phô trương thanh thế.

"Ây! Sâu ơi! Tao là đứa hôm trước qua trộm trứng giết con của tụi mày nè, nhanh tới trả thù tao đi." - Tà Huyết hét lớn, âm thanh vang vang trong rừng.

Lũ Giác Giáp Trùng ngay lập tức phát hiện ra nó, chúng hú gào kinh thiên động địa, hai mắt long lên sòng sọc, mối thù giết con không phải chuyện đùa.

Bị lũ hung trùng nhìn chằm chằm làm cho Tà Huyết lông tóc dựng ngược, hắn cũng hơi cảm thấy sợ hãi.

"Gào! Gào! (Giết chết con quỷ đó, giết chết nó!)"

Lũ Giác Giáp Trùng liền lao tới, con nào cũng to hơn mười mét, dẫm đạp cây cối nghiêng ngả.

Tà Huyết liền xoay người bỏ chạy, hắn chạy thành một vòng lớn trong rừng, vừa chạy vừa la hét ầm ĩ, thu hút sự chú ý của lũ côn trùng.

Độc Giác Trùng đang nằm nghỉ trong một hang động, chiếc sừng trên đầu nó bị mẻ mất một góc.

"Gào! (Chuyện gì ồn ào vậy?)" - Độc Giác Trùng tức giận gào thét, quát hỏi lũ thuộc hạ.

"Gào... Gào... (Phía bên ngoài có một tên tiểu quỷ đang làm trò hề.)" - Một con Giáp Giác Trùng thị vệ trả lời.

Nghe thấy hai chữ tiểu quỷ, làm cho Độc Giác Trùng tức giận, nó nhớ tới tên tiểu quỷ bữa trước dám ăn trộm chiến lợi phẩm của nó.

"Gào! (Để ta xem xem là kẻ nào to gan như vậy!)" - Độc Giác Trùng gầm lên, rồi lao ra khỏi cửa hang.

Vừa đi được một đoạn ngắn thì nó nhìn thấy Tà Huyết.

"Gào! (Là mày!)" - Hai mắt Độc Giác Trùng long lên sòng sòng, nó không ngờ con tiểu quỷ chết tiệt kia, lại dám tới địa bàn của nó làm loạn.

"Hế lô! Là tao này, mày còn nhớ tao không?" - Tà Huyết giống như bị điên, cười lớn chào hỏi với Độc Giác Trùng. Trong lòng nó vô cùng vui vẻ, nó liều mạng chọc lũ Giác Giáp Trùng là vì muốn dụ con quái vật khổng lồ này rời hang.

"Gào! (Tao giết mày!)" - Độc Giác Trùng rống lên, âm thanh chấn động cả một vùng.

Tà Huyết liền bỏ chạy, lần này nó thực sự liều mạng, toàn thân huyết quang rực rỡ, thiêu đốt máu tươi chuyển hóa thành năng lượng. Tốc độ cấp tốc phi thăng, biến thành một cái bóng đỏ, lao vút đi.

Độc Giác Trùng liền dẫn theo bầy Giác Trùng đuổi theo, bầy trùng đi đến đâu cây cối ngã đổ đến đó, mặt đất vỡ nát, giống như xảy ra động đất.