Chỉ mất mười lăm phút Tà Huyết liền lao ra khỏi khu rừng, chạy theo đường lớn, lần theo dấu bánh xe của đoàn buôn nô lệ mà đuổi theo.
Thêm một lúc nữa thì hắn nhìn thấy đoàn xe, hắn tăng tốc lao lên phía trước, trên tay nắm chặt viên Hạch Tâm.
"Lão đại, tiểu đệ là Huyết Nha, có bảo vật này muốn hiếu kính với ngài." - Tà Huyết vừa chạy vừa hớt hải nói.
Hành động của hắn làm đoàn buôn nô lệ hiếu kỳ ngừng lại. Thủ lĩnh đoàn buôn là một kỵ sĩ mặc áo giáp đen, cưỡi trên lưng một con Đồ Lục Trùng hung mãnh, cao hơn mười mét, dáng vẻ oai vệ uy nghiêm.
"Ngươi có thứ gì muốn dâng cho ta, nếu như là rác rưởi thì ta sẽ giết chết ngươi, còn nếu thực sự là bảo vật thì ta sẽ trọng thưởng." - Gã kỵ sĩ trầm giọng nói, âm thanh của hắn đầy vẻ uy nghiêm.
"Là thứ này!" - Tà Huyết ném mạnh viên Hạch Tâm về phía hắn, rồi xoay người bỏ chạy.
Gã kỵ sĩ sững sờ trước hành động của Tà Huyết, nhưng vẫn kịp đưa tay ra chụp lấy viên Hạch Tâm.
"Hạch Tâm!" - Gã kỵ sĩ rít lên, bàn tay hắn run run.
Hạch Tâm là bảo vật vô giá, chỉ ngưng tụ bên trong cơ thể cao thủ Hạch Tâm. Đối với Kết Tinh kỳ thì đó chính là thần dược có khả năng xúc tiến tu vi, giúp tăng tỉ lệ đột phá.
"Chúc mừng thủ lĩnh!" - Mấy tên cướp khác nhìn thấy viên Hạch Tâm thì cũng hai mắt sáng rực, ánh mắt đầy vẻ khao khát thèm thuồng, nhưng thứ này đã lọt vào tay thủ lĩnh, chúng có thèm thì cũng vô dụng.
"Ha ha, tên vừa nãy thật ngốc, không ngờ lại đem một viên Hạch Tâm dâng cho đại ca." - Một tên cướp cười phá lên.
"Hắn đâu phải là ngốc, đây gọi là bảo vật xứng anh hùng. Hắn thấy thủ lĩnh của chúng ta anh minh thần võ, bị bá khí của ngài chinh phục, nên mới đem báu vật dâng cho ngài." - Một tên cướp có vẻ mặt gian xảo, khua môi múa mép nịnh bợ.
"Thủ lĩnh của chung ta là siêu cấp thiên tài, có viên Hạch Tâm này, ngài nhất định có thể nhanh chóng tiến giai Hạch Tâm kỳ, lúc đó chúng ta cũng sẽ được hưởng phước." - Một tên khác không hề thua kém, liên tục ton hót.
Gã kỵ sĩ được lũ đàn em nịnh bợ thì khuôn mặt hết sức vui vẻ.
"Các ngươi đừng nói nữa. Sau chuyến này ta sẽ dẫn các ngươi đi Thiên Hương Lâu, linh đình ba ngày ba đêm." - Gã thủ lĩnh cười lên ha hả, bảo vật từ trên trời rơi xuống, làm cho hắn hết sức vui mừng.
Lũ đàn em nghe vậy thì lại càng ra sức nịnh bợ, lời nói không mất tiền mua, nói thêm vài câu mà được đi ăn chùa, thì chúng nói đến khi gãy lưỡi cũng được.
Tà Huyết núp ở ven đường, sau một thân cây lớn. Bây giờ trong lòng hắn nhỏ máu, Hạch Tâm là bảo vật vô giá, hắn đương nhiên biết điều đó, nhưng vì cứu Hải Lam, hắn đành phải hy sinh thứ bảo vật này.
"Đợi cứu được chị rồi, mình tìm một viên Kết Tinh rồi cầu hôn nàng vậy." - Tà Huyết thở dài, vì cứu Hải Lam mà lễ vật cầu hôn hắn cũng vứt bỏ.
Sự vui vẻ của toán cướp không kéo dài lâu, từ trong khu rừng bắt đầu vang lên tiếng bước chân như sấm động.
"Có chuyện gì vậy?" - Lũ cướp nháo nhác hoảng loạn.
"Tất cả cẩn thận, tập trung chuẩn bị chiến đấu." - Gã kỵ sĩ hét lớn.
Lũ cướp nghe theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, dàn hàng ra bảo vệ những nhà tù giam giữ nô lệ.
"Rầm... Rầm... Rầm..." - Âm thanh đất đai rung chuyển càng ngày càng gần, thân thể khổng lồ của Độc Giác Trùng dần xuất hiện.
"Gào! (Tên tiểu quỷ đó đâu?)" - Độc Giác Trùng tức giận gầm thét, nó đã mất dấu Tà Huyết, không còn cảm nhận được mùi và khí tức Tà Huyết lưu lại nữa.
Ánh mắt nó đảo quanh, rồi tập trung về phía đoàn xe.
"Gào... (Hạch Tâm!)" - Độc Giác Trùng gào lên như điên như dại, hai mắt nó nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh, trên người hắn ta có khí tức của viên Hạch Tâm.
Con quái vật liền bất chấp mọi thứ, lao thẳng về phía đoàn xe.
"Các ngươi đánh xe đi trước, bảo vệ hàng hóa trên xe." - Gã thủ lĩnh chỉ tay vào ba tên phu xe ra lệnh.
"Còn các ngươi theo ta, giết chết con thú kia." - Gã thủ lĩnh lại chỉ tay vào mấy tên thuộc hạ.
"Rõ! Thưa đại ca!" - Lũ cướp đồng thanh đáp, mặc dù chỉ là một toán cướp, nhưng chúng phối hợp rất có trật tự, không giống như những đám cướp ô hợp bình thường. Việc này liên quan rất lớn đến khả năng dẫn quân của gã thủ lĩnh.
"Giết! Nó chỉ có một mình, chúng ta phối hợp tốt thì sẽ rất nhanh hạ được nó."
"Pháp sư xạ thủ lùi ra xa tấn công, hiệp sĩ kỵ sĩ đấu sĩ lao lên trước, sát thủ đạo tặc chờ cơ hội ra tay dứt điểm." - Gã kỵ sĩ đọc một loạt hiệu lệnh, sau đó thúc vào hông con Đồ Lục Trùng, hùng hổ lao tới.
Đồ Lục Trùng trông giống như một con sói màu xanh đen, thân thể thon dài, bốn chân to khỏe có móng vuốt sắc nhọn, hàm răng tua tủa răng nanh, thân thể nhiều nơi có gai độc, là một cỗ máy sinh ra để giết chóc.
Thân thể nó nhỏ hơn Độc Giác Trùng rất nhiều, sức mạnh cũng yếu hơn. Nhưng bù lại nó có tốc độ rất nhanh, dễ dàng tránh né những đòn tấn công và phản đòn.
Gã kỵ sĩ một tay nắm chặt dây cương, một tay không ngừng vung vẫy mũi thương năng lượng của hắn, bắn ra những tia chớp đen phóng thẳng vào người Độc Giác Trùng.
"Thần Sấm! Lôi Phạt!" - Gã kỵ sĩ liên tục sử dụng hai kỹ năng, thân hình hắn lấp lóe tia lửa điện, truyền vào trong ngọn thương, đánh ra một cột sấm sét to lớn.
Mấy gã cung thủ pháp sư ở phía bên ngoài cũng liên tục thi triển kỹ năng và ma thuật, phóng ra đủ thứ cầu lửa, hỏa tiễn, băng trùy, mưa tên.
Độc Giác Trùng bị đánh hội đồng, trên người dính phải vô số đòn tấn công, đau đớn gầm thét.
Nếu là bình thường thì nó sẽ xoay đầu bỏ chạy, một mình chiến đấu với mười tên thợ săn không phải là hành động khôn ngoan. Nhưng lần này nó sẽ không chạy trốn, nó nhất định phải cướp lại viên Hạch Tâm từ tay lũ sâu kiến này.
Độc Giác Trùng liên tục dùng chân dẫm đạp, muốn dẫm mấy tên cướp thành thịt vụn. Nhưng kích thước khổng lồ khiến nó trở nên chậm chạp, còn lũ cướp nhỏ bé thì có thể linh hoạt né tránh.
Nên tấn công hồi lâu nó vẫn không hạ được ai.
"Tấn công! Bắn vào mắt nó!" - Gã kỵ sĩ hét lên ra lệnh.
Mấy tên cướp lập tức làm theo, những đòn tấn công liền tập trung bắn vào mặt và mắt của Độc Giác Trùng.
"Gào..." - Độc Giác Trùng gầm lên đau đớn, vỏ giáp của nó rất dày, nhưng mắt là yếu điểm, hai con mắt của nó to như chuông đồng, hoàn toàn lộ ra ngoài, không có bất cứ thứ gì che chắn. Bị dính một loạt đòn tấn công khiến hai mắt nó bị thương nặng.
Đúng lúc này từ phía rừng cây vang lên tiếng bước chân, hàng trăm con Giác Giáp Trùng lao ra khỏi rừng, gầm thét tấn công lũ cướp.
"Lão đại, chúng ta làm sao đây, bọn chúng đông quá." - Một tên cướp hoảng sợ hỏi.
"Không được phá vỡ đội hình, tiếp tục tấn công cho ta." - Gã thủ lĩnh gầm lên ra lệnh, nếu bây giờ để lũ thuộc hạ phân tán, thì hắn sẽ bị hàng trăm con côn trùng truy sát. Hắn biết chắc chắn lũ côn trùng này tấn công đoàn xe vì viên Hạch Tâm.
Có sự gia nhập của lũ Giáp Giác Trùng làm thế trận thay đổi, lũ cướp biến thành mục tiêu cho lũ côn trùng quần công, thân hình lũ côn trùng này chỉ hơn mười mét, nên xoay chuyển khá dễ dàng, tốc độ lại nhanh, húc cho lũ cướp té lộn nhào, vài tên xui xẻo bị dẫm thành thịt nát.
"Đại ca, hay là ngài vứt viên Hạch Tâm cho chúng đi, chúng ta chạy khỏi đây, đánh nhau với chúng nữa thì chúng ta sẽ chết sạch." - Một tên cướp hoảng loạn nói.
"Không được! Các ngươi tiếp tục tấn công." - Người chết vì lòng tham, gã kỵ sĩ không muốn mất đi viên Hạch Tâm quý giá, nên đưa ra quyết định ngu ngốc là tử chiến.
"Xin lỗi thủ lĩnh, ta đi trước một bước." - Một gã pháp sư lấy ra vật phẩm bay là một cuốn sách, sau đó nhảy lên trên, sử dụng ma thuật phi hành, tăng tốc bay đi.
Lũ cướp không tên nào là ngu ngốc, chúng biết thủ lĩnh đã bị lòng tham che mờ mắt, nên tên nào cũng quyết định bỏ chạy.
Từng tên từng tên một thi triển đủ loại thủ đoạn, nhanh chóng rời khỏi bãi chiến trường.
"Lũ phản bội! Quay lại ngay!" - Gã kỵ sĩ tức giận gầm thét, nhưng đã quá trễ, chỉ còn một mình hắn và tọa kỵ bơ vơ giữa bầy côn trùng hung mãnh.
"Gào... (Hạch Tâm!)" - Độc Giác Trùng há to cái miệng khổng lồ, một hơi táp về phía gã thủ lĩnh, nuốt chửng hắn lẫn viên Hạch Tâm vào trong bụng, tuyên bố cuộc chiến chấm dứt.