Chương 28: Ngươi Sắp Vào Nhà Giam Rồi

Chương 28. Ngươi Sắp Vào Nhà Giam Rồi

"Thực sự, những tạp chí ta tìm kiếm dưới nệm của hắn đều liên quan đến tất chân. Đó là lý do tại sao ta muốn đưa nó đi bác sĩ tâm lý, bây giờ ở nhà ta không dám đi tất lụa. "

Thì ra đó là lý do tại sao hắn thấy gần đây mẹ hắn đã trở nên bảo thủ hơn. Mặc dù bây giờ là cuối mùa thu, mà nơi hắn ở nằm phía Nam, các mùa đều giống như mùa xuân, thậm chí vào mùa đông, có rất nhiều người đẹp mặc quần tất và thậm chí để chân trần đi trên đường phố.

"Ồ, bây giờ ta rất lo lắng, ta sợ hắn ra ngoài để lấy trộm tất của người khác hoặc lén chạm vào đùi của người khác... Ngươi mới là một kẻ biến thái ... ta biết ta biết, ta đang cô gắng găn cản hắn biến thành một tên biến thái mà.”

“Trước kia ta không có phát hiện ra tất xấu này của hắn. Ta luôn cảm thấy rằng sau khi cấm nó gặp Y Y mới sinh ra vấn đề này, vì vậy ta chỉ muốn đưa hắn đến gặp bác sĩ tâm lý. "

Trong lòng gắn nở một nụ cười gượng gạo, thôi nào, hắn đã trở thành kẻ hư hỏng trong trái tim của hai bà mẹ rồi.

"Tốt hơn là nên cấm? Bằng cách gì? ... Vớ vẩn, tại sao ngươi không đưa đôi tất của mình cho con trai ta?... Đừng cười, quần tất của ngươi hôi, con trai của ta không cần. "

Dung di luôn mặc đồng phục cảnh sát, và dường như trong trí nhớ của hắn thì Dung di chưa bao giờ mặc quần tất, Nếu Dung di mặc quần tất thì sẽ là như thế nào đây? Hắn không nhịn được mà thử tưởng tượng trong đầu.

"Ngươi thực sự nghĩ rằng điều này có ích? Sẽ ra sao nếu nó trở nên nghiêm trọng hơn ... ta biết, chỉ là nó sẽ ảnh hưởng đến việc nó thi vào đại học, nếu không ta đã sớm dùng gậy đánh nó ròi… Ta cũng có ý này, tốt xấu gì thì cứ để thi đại học xong rồi tính, đến lúc đó có Y Y ở cạnh nó, có khả năng sẽ tốt hơn."

Có vẻ như mẹ hắn ngày hôm đó quá tức giận nên mới nói những lời như vậy về quan hệ của hắn với Y Y và không thực sự muốn bọn hắn chia tay.

"Ý của ngươi là, ngươi không nhận ra con rể này? Không nhận ra cũng phải thừa nhận ... Đừng cùng ta nói những lời vô dụng này, đến lúc đó ta mang nó đến nhà các ngươi, để nó ở rể nhà ngươi, ngươi không nhận cũng phải nhận. "

Bình thường mẹ nói ta là đùa gỡn vô lại, vô sỉ, vậy mà bây giờ xem ra mẹ còn vô sỉ hơn cả ta.

"Điều ta lo lắng nhất bây giờ. Lần này ... nó dám sờ đùi ai đó trên xe buýt thì lần sau sẽ ... nó có thể làm… hay không. Nếu việc càng nghiêm trọng hơn, ta sợ ngày nào cũng phải gặp ngươi trong đồn cảnh sát mất, hay là để nó với Y Y bình thường lại... Cái gì là đem con gái đảy vào hố lửa? Ngươi coi Tiểu Đông nhà chúng ta thành cái gì rồi ... Được rôi được rồi, để ta suy nghĩ lại, ngày mai anh còn phải đi làm, nói chuyện sau vậy. "

Hắn nghe nói mẹ định cúp điện thoại, vì sợ mẹ phát hiện ra hắn nghe lén, hắn vội vàng nhón gót trở về phòng ngủ.

Hắn thậm chí không thể quan tâm đến nhà vệ sinh.

Ngày hôm sau, hắn tiếp tục nghĩ Dung di đã đưa cho mẹ cái gợi ý gì, chính điều này làm hắn không có tâm trạng học tập. Hắn về nhà đúng giờ sau khi tan học, và thấy đôi giày cao gót của mẹ hắn ở đó, nên hắn gọi một tiếng, nhưng không có phản hồi.

Hắn đi một vòng quanh nhà không thấy ai nên hắn bỏ cặp sách xuống và chuẩn bị đi vệ sinh, chuẩn bị vào vệ sinh. Hắn thấy mẹ hắn đang đứng trước máy giặt với hai tay đặt trước giỏ quần áo, trong tay cầm mấy đôi quần tất mà vò vò, như thể vướng vào thứ gì đó.

Hắn hơi khó hiểu, mẹ hắn nghĩ gì mà mải mê thế, gọi vừa rồi còn không nghe thấy.

Hừ, hắn thấy mẹ hắn lần lượt cởi từng chiếc tất lụa trên tay, vò chúng rồi ném tất cả vào sọt giặt.

Hắn bối rối tự hỏi nàng bị làm sao vậy?

Mẹ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào chiếc tất trong giỏ giặt một lúc rồi lại lấy ra.

Đóng nắp máy giặt lại một lúc, sau đó lại đặt nó trở lại. Nàng lặp đi lặp lại như vậy, giữ và thả vài lần, cuối cùng thì có vẻ như vuối cùng hạ quyết tâm, nàng ném đôi tất lụa vào trong giỏ, quay người định rời đi, nhưng đã thấy hắn đứng dựa vào tường bên ngoài.

Nàng suýt chút nữa nhảy dựng lên, vuốt ve bộ ngực, thở hổn hển nói:

"Ngươi là con mèo à, đi không chút động tĩnh nào vậy."

“ Về nhà mà không nói một lời, làm ta sợ chết khiếp! "

Hắn vẻ mặt vô tội nói:

"Con đã lên tiếng nhưng mẹ không nghe thấy ta gọi."

Mẹ nhìn lại chiếc tất trong giỏ giặt, rồi nghiêm mặt nói với hắn:

“Ta tháy tất chân. Tuy rằng không dùng tới nữa nhưng ngươi không được phép lấy trộm chúng một lần nữa. "

“Hả?”

Hắn ngơ ngác nhìn nàng.

" hả cái gì! Ngươi đã cách ngày vào nhà giam không xa, ngươi có biest không. Ngươi thật sự làm ta giận chết mất.“

Mẹ hắn lườm hắn một cái rồi lầm bầm quay vào phòng ngủ.