Chương 29: Hành Động Kỳ Quái Của Mẹ

Chương 29. Hành Động Kỳ Quái Của Mẹ

Hắn nhíu mày, bối rối, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, hắn luôn cảm thấy mẹ hắn không giống như mọi khi, vẻ mặt hoảng hốt đó ... thực ra cũng có chút đáng yêu.

Chà ~! Thật kinh khủng khi dùng từ dễ thương để miêu tả mẹ hắn.

Về phần những lời mà mẹ vừa nói, cái gì mà thay tất chân, cái gì mà hắn không được trộm. Những cái này rõ ràng là nàng mới mua tại sao phải thay. Giống như là đang cô tình nhắc nhở hắn, nàng muốn hắn ăn trộm, hay nàng không muốn hắn ăn trộm?

Hắn vòng tay qua ngực và nghiêng đầu cau mày nhìn những chiếc tất trong giỏ, mặc dù hắn bị ám ảnh bởi những chiếc tất,

Nhưng hắn không quan tâm đến những chiếc tất mới vừa được ném ra. Vì nếu đó là chiếc tất ban đầu mà mẹ hắn dùng, điều đó vẫn thú vị.

Đợi đã nào!

Không phải mẹ đang muốn câu cá chứ? Cố tình dụ hắn ăn trộm vớ của nàng, rồi đánh hắn, rồi bắt hắn gặp bác sĩ tâm lý?

Tuy nhiên, điều đó không có ý nghĩa gì. Hôm qua, khi nói chuyện điện thoại với Dung di, nàng đã nói rõ ràng, nàng hiện tại đang cố nén lại cảm xúc muốn đánh chết ta, vì nàng sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến việc thi vào đại học của ta.

Thật đúng là rối não mà.

Nhân tiện, mẹ nói rằng muốn ngăn chặn. Có phải vì sợ hắn ra ngoài gây chuyện nên mới nhắm một mắt mở một con mắt? Để hắn ở nhà giải quyết vấn đề sinh lý?

Uh ... Vậy mẹ cũng quá gian trá, câu cá phải có mồi, mẹ thật sự cho rằng ta là tên ngốc sao, tưởng ta không nhìn ra sự khác biệt giữa tất cũ và tất mới sao?

Hắn dùng ngón tay út ngoáy mũi ồi nở ra một nụ cười. Vừa quay lại đã thấy mẹ đang đứng sát bên tường.

Đứng ở ngoài ngơ ngác nhìn hắn, hắn giật mình, vuốt ngực nói:

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? sao mẹ không vào trong nhà đi? Làm ta sợ muốn chết. "

Mẹ hỏi:

"Ngươi làm gì vậy?"

"Con không làm gì cả."

"Ngươi đã làm gì?"

"Ừ, con không làm gì cả."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Con không muốn làm bất cứ điều gì."

"Ngươi đã muốn làm gì?"

"Con ... ồ, vâng, con muốn đi vệ sinh."

Sau đó, hắn quay người vào nhà vệ sinh, vui vẻ sả nước, khi hắn trở ra thì mẹ hắn đã đi mất.

Đôi tất đó cũng biến mất khỏi giỏ giặt.

Hắn thở dài thườn thượt, nói rằng nguy hiểm quá, và hắn gần như đã làm theo tính toán của nàng. Từ những dấu hiệu này chứng tỏ trong lòng mẹ vẫn rất phân vân.

Vào buổi tối, mẹ hắn vẫn ngồi sang một bên và nhìn chằm chằm vào hắn trong khi học, nhưng mẹ đã bảo thủ hơn rất nhiều, ở nhà đã mặc quần jean rồi, thật sự là mất hứng. Tuy nhiên, cái hay là hắn có thể yên tâm học tập.

Nằm trên giường vào ban đêm, nghĩ về những gì đã xảy ra trong những ngày qua, cũng giống như đêm hôm qua.

Đúng lúc đó hắn lặng lẽ đứng dậy, rón rén bước ra mở cửa, ngoài ban công không có động tĩnh gì, hình như mẹ hắn cũng không nói chuyện điện thoại với Dung di như ngày hôm qua, trong lòng hắn có chút thất vọng.

Trong hai ngày tiếp theo, hắn luôn cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, luôn nhìn hắn chằm chằm, cứ như kẻ trộm, có chút đề phòng hắn

Vào ngày thứ ba, sau bữa tối, hắn đang ngồi trên ghế sofa thảo luận về Premier League với bố hắn, và mẹ hắn đến móc ngón tay về phía hắn và ra hiệu để hắn vào phòng ngủ với nàng. Những hành vi bất thường của mẹ những ngày này khiến hắn cảm thấy tinh thần có chút khẩn trương, không biết nàng muốn làm gì, nhưng giờ hắn ngược lại muốn đưa nàng đi khám bác sĩ tâm lý.

Sau khi vào nhà, mẹ hắn ngồi trên ghế đẩu, gõ nhịp nhàng những ngón tay lên bàn trang điểm, nhìn hắn. Nàng hôm nay mặc áo len, phía dưới là chiếc quần jean ôm sát lấy đôi chân của nàng, hiện ra bờ mông tròn chịa, có vẻ như nàng đang rất cảnh giác với hắn.

Sau một lúc im lặng, mẹ hắn hỏi:

"Con ở trường thế nào?"

"rất tốt."

"Rất tốt? Vậy ... học hành thì sao? Ngươi có chăm chỉ học không?"

"Có."

"Lục Y Y thì sao? Gần đây có chơi với nàng không?"

"Không."

"Con ..."

Mẹ hỏi với vẻ khó hiểu:

"Tại sao con lại khác với mọi khi?"

"Khác ở chỗ nào?"

"Tại sao không có giọng điệu nhờn? Không còn cái gì kỳ quái."

"Vậy không tốt sao?"

"Tốt thì tốt ... nhưng ngươi làm như thế này, ta luôn cảm thấy có chút không thoải mái, cảm giác rất kỳ quái.Ngươi có phải là đang có tâm sự gì hay không? "

Mẹ hắn cau mày, sau đó nặn ra một nụ cười cứng nhắc, giả vờ tốt bụng, và nói:

"Nào, đừng xấu hổ, nói chuyện với mẹ."

“Ta không có gì đáng ngại.”

Thế là hắn nói với lòng mình, ngươi cho rằng ta kỳ quái, ta còn tưởng rằng mẹ mới là người kỳ quái.