Chương 27: Nghe Lén Mẹ Nói Chuyện

Chương 27. Nghe Lén Mẹ Nói Chuyện

Đến tối, hắn cơn buồn đi vệ sinh làm thức giấc. Sau khi mở cửa để chuẩn bị đi vệ sinh, hắn mơ hồ nghe thấy một giọng nói, tập trung, phát ra từ ban công, hình như mẹ đang gọi điện thoại cho ai đó.

Đã muộn thế này rồi còn chưa ngủ, có thể gọi điện thoại cho ai đây? Hắn không cần nhìn cũng biết đối tượng gọi điện thoại là ai.

Theo bản năng, hắn cảm thấy chiếc điện thoại có liên quan đến mình, và hắn rón rén đi qua. Nhờ ánh trăng mơ hồ chiếu xuống, hắn có thể nhìn thấy được, mẹ mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím, ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế sofa, đầu nghiêng sang một bên để điện thoại kẹp vào bả vai cùng má, tóc dài xõa xuống che nửa khuôn mặt, trên tay cầm một chiếc bàn chải nhỏ tinh xảo, đang chăm sóc móng tay móng chân .

Ánh trăng sáng rọi trên cơ thể mẹ qua ô cửa kính, như được phủ một lớp gạc mỏng màu bạc, làn da trắng như tuyết lộ ra, giống như đồ sứ tinh xảo, mịn màng, như là toát ra một tia thánh khiết, giống như đặt mình vào bên trong một bức tranh sơn dầu, vẻ đẹp như mơ như ảo, hắn thực sự có cảm giác tim đập nhanh.

Vì bước chân hắn rất nhẹ nên mẹ hắn không để ý, thở dài nói:

“Những lời mẹ nói ta đều hiểu, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, ta thực bị oan, không biết phải làm sao nói với mẹ bây giờ. "

Hắn tạm thời quên đi việc đi vệ sinh và tò mò trốn đi

Ở góc, hắn muốn nghe bọn họ đang nói gì.

Chỉ nghe mẹ hắn thủ thỉ:

"Ta biết hắn bây giờ đang ở độ tuổi trưởng thành rồi, cũng biết thiếu niên da mặt mỏng, cho nên ta đã cho hắn đủ mặt mũi. Đoạn thời gian gần đây hắn bị mộng tinh nên giấu quần lót đi, không dám để cho ta biết. Ta định tìm ra để giặt cho nó nhưng mà sợ nó xấu hổ nên cũng đành để đấy. "

Mặt hắn nóng bừng, trong lòng thầm oán mẹ, chuyện như thế này cũng kể cho người khác được sao. Sau đó, hắn nghĩ lại, thì ra mẹ hắn đã phát hiện ra chiếc quần ngủ bị giấu từ lâu lắm rồi.

“Hiện tại ta sợ hắn ra ngoài gây phiền toái cho ta, cũng giống như chuyện ngày hôm nay, cũng may mọi người không có truy cứu, nếu đổi thành người khác, trực tiếp mang hắn đến trường học hoặc là đưa việc này lên mạng,… vậy thì hắn xong đời rồi… aizz. Ta là mẹ, cho nên muốn không quan tâm cũng không được. "

Hắn hơi cảm động trong lòng, cảm thấy có lỗi, mặc dù từ khi hắn còn nhỏ mẹ hắn đã đánh hắn không ít, nhưng vì chuyện của mình mà mẹ đã gặp rất nhiều phiền muộn.

“Ta biết hắn là kẻ gây rối, nhưng mà đã đẻ ra rồi, còn có thể làm gì, còn có thể vứt bỏ hắn sao? Ngươi muốn nó làm con không, ta để nó sang nhà ngươi? "

Cảm giác cảm động vữa nãy biến mất ngay lập tức, dường như sự oán hận của mẹ đối với hắn rất sâu.

"Sao lại là ta không giáo dục tốt chứ ... là con ta đi câu dẫn khuê nữ sao, ngươi cho rằng Y Y là một từ giấy trắng sao? Bây giờ Internet phát triển như vậy, có cái gì mà đám trẻ không biết chứ ... Không phải chúng ta đã thương lượng muốn làm thông gia với nhau rồi sao, tại sao bây giờ lại đổ chuyện lên đầu của ta chứ? "

Nghe giọng điệu của nàng, không giống như đang tranh cãi mà là nàng đang nói đùa.

"Ta đều đã chia cắt đôi uyên ương, đem hai người bọn nó tách ra rồi, ngươi muốn ta làm sao bây giờ l. HIện tại ta đang rất chán, không biết phải làm sao với nó bây giờ. Hôm nay suy nghĩ cả một ngày, muốn đưa hắn đi bác sĩ tâm lý… ta nói thật… ta biết con trai vào thời kỳ phát triển thì không nên cản trở bọn nó, nhưng mà phải hướng cho chúng nó đi vào con đường đúng… Ngươi không có con trai làm sao biết được sự vất vả này chứ… ngươi không hiểu… ta muốn nói cho ngươi một việc này, ngươi phải giữ bí mật giúp ta. "

Mẹ hắn đột nhiên hạ giọng và thì thầm:

"Tiểu Đông, hắn đã lấy trộm tất của ta, này… ngươi đừng đánh trống lảng. "

Bây giờ Lăng Tiểu Đông cảm thấy nóng hết cả người, mẹ thiệt là, sao lại nói với mọi người về chuyện này cơ chứ. Con của mẹ cũng muốn thể diện mà. Tuy nhiên, như hắn đoán, mẹ hắn quả thực đã biết điều đó từ lâu.

“Hắn có niềm yêu thích với mẹ cái rắm!”

Mẹ nửa đùa nửa thật nói:

“Ngươi cũng là mẹ vợ tương lai của hắn đó, nếu hắn thật như vậy, thì hắn cũng rất thích ngươi đó? "

Dì Dung đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, suốt ngày lạnh lùng vô tình, một chút cũng không có giác thân thiết, trốn còn không kịp, nào dám yêu.

"Chính vì vậy, hắn không phải thích mẹ mà là hắn yêu thích tất chân cùng lụa tơ tằm."

Thực sự bây giờ hắn cũng hơi hoang mang, hắn từng biết rất rõ rằng đơn giản là hắn bị ám ảnh bởi những đôi tất lụa, nhưng có vẻ như hắn ngày càng chú ý đến mẹ mình hơn, ngay cả khi mẹ không mang tất, hắn cũng sẽ không thể giải thích được, một cỗ xúc động cứ dâng lên, đây là điều hắn sợ nhất.