Chương 26: Có Khổ Mà Không Nói Ra

Chương 26. Có Khổ Mà Không Nói Ra

Dù hắn bị oan nhưng cũng không ai tin. Mẹ bắt hắn dập đầu hắn xin lỗi, cùng với sự hòa giải của cảnh sát, cuối cùng người phụ nữ trẻ đã đồng ý hòa giải.

Khi hắn ra khỏi đồn cảnh sát, hắn nghĩ rằng mẹ hắn sẽ đánh hắn tơi bời một trận.

Không nghĩ tới sau khi lên xe, mẹ trông rất mệt mỏi. Nếu nàng mắng hắn và đánh hắn một chút, hắn vẫn chấp nhận, dù sao hắn đã quen với điều đó, nhưng hiện tại mẹ như vậy, hắn lại cảm thấy có chút tội lỗi.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai mẹ và thì thầm:

"Mẹ đừng giận. Hãy nghe mẹ giải thích".

“Đừng chạm vào ta!”

Mẹ hét lên và lắc mạnh vai, cố gắng hất tay hắn ra.

Thấy mẹ đang tức giận, hắn không dám nói thêm nữa, chỉ biết dè dặt ngồi sang một bên. Sau một thời gian dài, mẹ hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu thở dài:

"Tiểu Đông, con nghĩ mẹ nên làm gì với con?"

Hắn đã sai và nói:

"Mẹ, con thực sự đã bị oan. Con đã thực sự bị hãm hại."

"Ai hãm hại ngươi?"

"Một cô gái nhỏ, chính là con gái của đồng nghiệp ba."

“Con gái đồng nghiệp của ba?”

Mẹ cau mày:

“Nàng hãm hại con để làm gì?”.

"Ta đâu biết được, có lẽ là bởi vì con nhìn quá đẹp trai."

"Đồ nhảm nhí!"

"Mẹ, tại sao mẹ không thể tin con?"

Bà mẹ tức giận nói:

“Mẹ cũng thấy kỳ quái, làm sao ngươi lại để ta không thể nào tin được ngươi vậy?”.

"con ..."

Hắn không nói nên lời. Đúng, hắn đang tự hỏi, hắn đã làm cái gì mà để mẹ hắn không còn tin tưởng vào hắn nữa.

Sau một lúc im lặng, mẹ hắn nói:

“Đừng trách người ta không tin ngươi. Hãy nghĩ ngươi đã làm gì để cho người ta không còn tin ngươi? "

"con ... con đã làm gì?"

"Lăng Tiểu Đông, đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đã bí mật làm gì, ta không đem chuyện này nói ra, chính là đang giữ mặt mũi cho ngươi. Ngươi thực sự nghĩ rằng mẹ ngươi là một kẻ ngốc. "

Mẹ hắn lườm hắn:

"Ngươi có hiểu những lời ta nói với ngươi ngày hôm đó không?"

“Hiểu, con hiểu.”

Hắn cau mày gật đầu lia lịa.

"Ngươi hiểu rõ mà ngươi còn ở ngoài gây phiền phức cho ta! Lời thề mà ngươi thề với ta ngày đó chỉ là đánh rắm sao!"

"Con ... hắn thực sự đã bị hãm hại. Con thực sự không làm gì cả. Nếu mẹ không tin, đợi lát nữa gặp cha, để hắn làm chứng cho con. "

"Không cần quan tâm ngươi có bị làm oan hay không, tóm lại ngươi đem ta gọi tới đồng cảnh sát, ta thật xấu hổ."

Hắn nghĩ, đúng thế, láy tính cách mạnh mẽ của mẹ hắn, bà đã cúi đầu xin lỗi những người trong đồn cảnh sát.

Dù sao thì cũng thật đáng xấu hổ.

Mẹ khởi động xe và im lặng suốt quãng đường, không nói một lời. Về nhà, không trừng phạt hắn cũng không mắng mỏ hắn, nhốt mình trong phòng ngủ và thậm chí không dậy chuẩn bị bữa tối. Có vẻ như lần này mẹ thực sự rất đau lòng.

Nàng đã đánh mất trái tim của mình.

Sau khi bố hắn trở về, hắn tức giận nói với ông ấy những gì đã xảy ra hôm nay và muốn ông đưa con gái của người đồng nghiệp tới đây.

Mang nàng đến để rửa sạch nỗi bất bình của hắn. Nghe xong, ba hắn hơi ngạc nhiên, hỏi:

"Nàng đi tìm con à?"

“Đúng, nhiều hơn một lần.”

Hắn nghiến răng hỏi:

“Cô ta là cái quái gì vậy, tại sao phải hãm hại ta như thế này”.

Bố sững sờ một lúc rồi hốt hoảng móc túi, cuối cùng lấy ra vài tờ mười đồng, nhét vào tay hắn, nhìn hắn chằm chằm và nói:

"Không phải ngươi đã nói rằng ngươi không có đủ tiền tiêu vặt sao? Đây là tiền ta mua thuốc lá, ngươi cứ cầm lấy trước, nếu không đủ thì hôm khác ba sẽ đưa cho. Về sau nếu cô gái kia còn tìm đến ngươi, ngươi đừng có để ý tới nàng. Ngoài ra, ngươi không bao giờ được để mẹ ngươi biết về điều này. "

Phản ứng của bố nằm ngoài dự đoán của hắn, chắc chắn là có ẩn giấu gì đó. Có lẽ nào cô gái đó thực sự không phải bạn đồng nghiệp? Mà là một người yêu bé nhỏ được hắn nuôi dưỡng bên ngoài? Nhưng ngay cả như vậy, tại sao nàng lại muốn chọc tức hắn?

Hắn không hiểu, nhưng ba đã dặn đi dặn lại, còn thêm dụ hoặc nữa, cuối cùng hắn vẫn chịu cấm điếc ngậm bồ hòn, có nỗi khổ mà không nói ra.