Chương 25: Sao Ngươi Không Chết Đi

Chương 25. Sao Ngươi Không Chết Đi

Hắn đã bị bắt vào đồn cảnh sát bởi những hành khách coi hắn như một kẻ đồi bại trên xe buýt cho nên mới xúm nhau lại để khổng chế hắn. Nói hắn là sắc lang thì hắn nhận, nhưng nói hắn là sắc lang giao thông công cục, quả thực chính là vũ nhục và công kích cá nhân tới hắn. Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể làm chuyện bỉ ổi như vậy ở nơi công cộng chứ?

Những hành khách nhiệt tình cùn các chú cảnh sát trong đồn cảnh sát không nghe lời giải thích của hắn, họ tràn đầy sự phẫn nộ căm phẫn mà lớn tiếng chỉ trích hắn, tuổi còn nhỏ mà dám dở chờ dâm loạn trên xe buýt, nếu lớn lên thì không biết như thế nào?.

Còn vị thiếu phụ bí hắn sờ đùi kia, ở trong cơn giận giữ, liều mạnh đánh đấm hắn hắn.

Hắn biết nàng là người bị hại, cho nên hắn không tức giận, nhưng mà hắn cũng là người bị hại mà! Đáng hận nhất chính là tiểu nha đầu kia, hại hắn xong liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Bọn họ ban đầu muốn để hiệu trưởng tới nhận hoc sinh, nhưng mà hắn lại dùng nước mắt nước mũi đều kêu gào, nói sắp tới phải đi thi đại học rồi, hắn quỳ xuống cầu xin năn nỉ bọn họ, cuối cùng chỉ thông báo cho phụ huynh tới đón người. Kỳ thật ngoài mẹ ra

còn có người phù hợp hơn để đến đồn cảnh sát để đưa hắn ra ngoài, nhưng chuyện này có chút xấu hổ, hắn không muốn nàng biết.

Đáng tiếc là trên đời này sợ điều gì thì điều đó sẽ tới

Hắn đang ngồi trong phòng điều tra của đồn cảnh sát, lo lắng đốt gót chân, tưởng tượng sau khi mẹ hắn đến sẽ thế nào.

Hắn không biết phải giải thích với mẹ mình như thế nào.

Lúc này, hắn chỉ nghe thấy một người đàn ông bên ngoài nói:

" Dung tỷ đã về."

Ngay lập tức một người phụ nữ hùng hổ nói:

"Ta về rồi. Tiểu tử này uống say quá rồi lại đánh người. Đến đây giúp hắn tỉnh táo. "

Giọng một người đàn ông mơ hồ cất lên:

"Ta ... ta ... không, ta không đánh ai cả. Cảnh sát, cảnh sát ...

…, ta cùn với vợ chỉ là đang đùa. "

"Cô cô là ai? Chao ôi, đi đâu, ở trong nhà này."

Một người đàn ông trung niên say rượu được đẩy vào. Sau đó là một nữ cảnh sát khoảng bốn mươi tuổi đã đẩy anh ta vào.

Một bộ quân phục cảnh sát màu lam, mặt trái xoan, cột tóc đuôi ngựa, cao khoảng 1,7m, tuy đã trung tuổi nhưng mười phần thon thả, với đôi mắt sắc bén và đầy khí phách anh hùng.

Hắn với người này quá quen thuộc, không ngờ lại gặp nàng ở đây. Hắn sợ nàng sẽ nhận ra hắn cho nên vội vàng quay mặt sang một bên, cúi đầu và che mặt.

Nữ cảnh sát quay người đi được hai bước, sau đó đột ngột dừng lại, lùi về phía cửa phòng, đưa mắt thăm dò nhìn hắn.

"Lăng Tiểu Đông?"

Thấy không lừa ngạt được, thế là ắn ngẩng đầu cười:

"Dung a di, thật là trùng hợp, ngài chuyển đến làm việc ở đây từ khi nào vậy? Ngài không ở đồn cảnh sát thành quan sao? "

Bà ấy là mẹ của Lục Y Y và là mẹ vợ tương lai của hắn, Thẩm Dung.

“Ta được chuyển ra đây nửa năm rồi.”

Dung a di mặc cảnh phục, đút tay vào túi quần, nhìn trên xuống hắn một cái, sau đó hỏi:

"Tại sao bạn lại ở đây?"

"Ta ..."

Hắn đứng dậy vặn vẹo, giả bộ bình tĩnh nói:

"Ta thăm ngài."

Đương nhiên nàng không tin hắn, nàng nhìn hắn chằm chằm một lúc, quay đầu lại quát:

"Triệu Tiểu Quân, lại đây."

“Có chuyện gì vậy?”

Một nam cảnh sát trẻ tuổi đi tới trước cửa phòng.

Dung a di chỉ vào hắn và hỏi:

"Tại sao hắn lại vào đây?"

Nam cảnh sát liếc nhìn hắn và cười nói:

“Hắn ta, haha, quấy rối và sờ đùi phụ nữ trên xe buýt, bị người ta bắt tại trận. "

Hắn nhanh chóng phản bác:

"Ta là bị oan, ta bị người ta hãm hại".

Dung a di cau mày hỏi hắn:

"Vậy ngươi có sờ đùi của người ta không?"

"Ta… ta có sờ. nhưng mà ... nhưng ..."

Hắn có chút nói năng lộn xộn.

“Nhưng mà cái gì?”

Dung a di nghiêm mặt nhìn hắn.

Hắn vò đầu bứt tai không biết phải nói thế nào với nàng.

Hắn thản nhiên bắt đầu cười thầm:

“Ta chỉ là bị tác động vào tay, cho nên tay mới đặt trên đùi phụ nữ kia. Vì vậy, ta cũng là nạn nhân, thủ phạm thực sự, là cá người tác động kia. "

"Vậy người tác động kia đâu?"

"không biết."

“Vớ vẩn.”

Dung a di liếc hắn một cái rồi quay người rời đi. Hắn không muốn nàng biết về việc này, nhưng bây giờ nàng cũng đã biết rồi, tốt nhất là nên để nàng giúp hắn giải quyết vấn đề này. hắn bước vội ra cửa và hét lên:

"Dung a di."

Dung a di trừng mắt nhìn hắn và nghiêm nghị nói:

"Dung a di của ngươi không có ở đây."

“Cảnh sát a di.”

Thấy nàng sắc mặt không làng, hắn vội thay lời: “Cảnh sát tỷ tỷ.”

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn cười nịnh nọt:

"Ngài là trưởng bối của ta. Ngài đã nhìn ta lớn lên từ nhỏ tới lớn, có thể coi là người giám hộ của ta. Ta xin ngài một điều, ngài có thể nói với bọn họ một tiếng để giải quyết việc này, nhưng đừng nói với hắn ta, ngài đem ta trở về đii. "

Dung a di chế nhạo nói:

" Hả, sợ mẹ ngươi biết sao? Không phải người bị oan sao?"

“Ta bị oan, nhưng mẹ ta không phân rõ đúng sai, nếu đến thì nhất định sẽ không nói lời nào, nàng trước tiên tàn nhẫn đánh ta thật mạnh. "

“Đáng đời, hắn suốt ngày chỉ biết gây chuyện.”

Dung a di hơi nghiêng đầu, nghiêng về phía hắn:

“Chuyện của Y Y, ta còn chưa tìm ngươi để tính sổ đâu. "

Thấy nàng nhắc tới chuyện này, thế là hắn sợ tới mức không dám nói lười nào rồi.

Sau khoảng nửa giờ, đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên trên hành làng, hắn nghe thấy tiếng này đã sợ tới mức run lên một cái, đến rồi, cuối cùng đã đến rồi.

Trước khi hắn kịp phản ứng, mẹ hắn đã sải bước vào. Nàng vẫn còn trong bộ đồ màu xám, quần tất nhung đen và giày cao gót mũi nhọn màu đen. Có vẻ như nàng đến trực tiếp từ công ty đến đây.

Ngay khi bước vào cửa mẹ lườm hắn, vung lên cái túi trong tay tới, phẫn nộ quát:

"Lăng tiểu Đông, ngươi chết đi, sống lại làm gì!"

Ta vội vàng ôm đầu giải thích:

"Mẹ, ngươi nghe ta nói, thật sự là hiểu lầm, ngươi trước nghe ta nói!"

Mẹ hắn không nghe lời giải thích của hắn, đuổi theo và đánh hắn một vòng. Dung a di đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, nhìn hắn mà trên mặt nở nụ cười.

**Nếu thấy hay thì mọi người hãy đẩy kim phiếu và ủng hộ truyện nhé!