Chương 4: Trận chiến đầu tiên

Lý Nam hơi thở nặng nhọc, hắn ngồi tựa xuống một gốc cây. Cánh tay vô ý giơ lên, lau mồ hồi trên trán.

Sau hai tiếng đi loang quanh, Lý Nam phát hiện ra một điều: hắn hoàn toàn mù đường. Đến phương hướng Đông – Tây – Nam – Bắc căn bản cũng không phân biệt được.

Cũng không thể trách hắn. Đồng cỏ này rộng mênh mông, nhìn về phía chân trời chỉ là một màu xanh thăm thẳm. Hơn nữa lại cô quạnh. Thỉnh thoảng mới thấy hai ba con ngựa hoang đứng gặm cỏ. Đi hai tiếng thì mới thấy một cái cây nằm trơ trội giữa một màu xanh bát ngát. Lý Nam bắt đầu cảm thấy hùng tâm tráng trí của hắn đang dần bị thui chột.

Quả thật, cmn chứ, đến đường cũng tìm không thấy thì đừng nói chuyện trở lại quá khứ. Chỉ sợ đêm nay qua được hay không cũng là một chuyện khó nói. Lại nghĩ tới con gian miêu kia, Lý Nam trong lòng lại một cổ khó chịu cùng bực bội dâng lên.

Con mèo kia rõ ràng trả lời mập mờ rồi đuổi hắn đi. Hơn nữa tự dưng hắn lại xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này, nó rõ ràng là có liên quan không nhỏ. Chẳng lẽ không phải con mèo khốn khiếp này lại có ý tưởng điên rồ là muốn chơi hắn đấy chứ?

- Bụp!

Lý Nam đấm một phát vào cái cây, nghiến răng nghiến lợi.

- Con mèo điên này! Lần sau gặp lại ta sẽ vặt trụi lông của ngươi!

Bỗng phía xa chợt có thứ gì thu hút ánh mắt của Lý Nam. Đó là mấy điểm đen kia đang hướng hắn mà chạy lại.

Lý Nam vội vàng đứng dậy, nhanh như chớp núp sau cái cây cảnh giác.

- Không phải là chó sói đấy chứ? Ôi! Miêu đại gia! Ngươi cũng không thể tuyệt tình như vậy! Chẳng qua ta cũng chỉ lỡ lời một chút! Ngươi cũng không nên nhỏ mọn như vậy ah!

Lý Nam run run cầu nguyện. Giữa cái thảo nguyên mênh mông này, chuyện gặp một đàn sói quả thật là xui xỏe đến cực điểm. Bởi chó sói luôn chọn những nơi cây cối rậm rạp, ẩm thấp để săn mồi, những nơi đó sẽ dễ dàng phục kích và hạ gục con mồi hơn. Với lại, bây giờ lại đang là ban ngày, cũng không phải thời điểm yêu thích đi săn của chúng nó. Nếu quả thật là một đàn sói, Lý Nam chỉ sợ sẽ phải xem lại cách làm người của hắn (sống lỗi J).

Những điểm đen đã dần rõ ràng hơn. Lý Nam bên trong giống như có một đàn ngựa đang lồng lộn điên cuồng. Trái tim đập mạnh đến nỗi hắn nghĩ rằng cách xa một cây số cũng có thể có người nghe thấy.

Lý Nam khẽ nhòm một cái rồi thở phào.

- Hóa ra là con người! Làm ta sợ gần chết...

Nội tâm bất giác lại có chút vui mừng. Cuối cùng tại cái nơi khốn khiếp này hắn cũng gặp được con người. Nếu hỏi họ, Lý Nam biết đâu sẽ có thể biết được đường đến thành thị gần đây. Hắn cũng chán cái cảnh tìm đường trong vô vọng này rồi.

Đoạn Lý Nam khoan thai bước ra từ sau cái cây, định giơ tay vẫy gọi đám người thì chợt cảm thấy có điểm không thích hợp.

Đó là năm người, phân biệt là hai thiếu nữ cùng ba gã mặc đồ đen. Nhưng điểm hắn thấy kì lạ ở đây là hình như hai thiếu nữ này đang bị ba người áo đen truy đuổi. Ba gã truy đuổi mặc đồ đen từ đầu đến chân, kể cả khuôn mặt cũng được che kín, chỉ để lộ ra hai con ngươi sắc lạnh. Ba con ngựa họ cưỡi cũng đều là màu đen.

Còn lại hai thiếu nữ. Một người thân mặc giáp, tay cầm kiếm, nhìn có vẻ giống một nữ kị sĩ. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, thân thể lồi lõm, cân xứng, đặc biệt là khi cưỡi ngựa mặc giáp, hai quả thánh phong ngạo nhân kia cứ nảy nảy liên hồi, nhìn vô cùng bắt mắt. Lý Nam ánh mắt sáng lên. Trong lòng thầm khen một tiếng, nữ kị sĩ này đúng là hình mẫu của hắn rồi. Kiếp trước, cảnh tượng này có lẽ chỉ tìm được trong anime mà thôi.

Thiếu nữ còn lại mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, nàng cưỡi trên một con ngựa trắng. Tuy tầm nhìn vẫn chưa đạt tới phạm vi khoảng cách có thể quan sát rõ ràng nhưng Lý Nam có một điều chắc chắn: nàng tuyệt đối cực kì xinh đẹp. Mái tóc bạch kim óng ả kia, dưới ánh nắng mặt trời phảng phất giống như phát sáng, hình ảnh đó làm hắn liên tưởng tới tộc người tiên trong bộ phim nổi tiếng The Lord of Ring.

Nhưng điều hắn bận tâm bây giờ là tìm cách trốn đi. Đám người lúc nãy có lẽ cũng đã nhìn thấy hắn rồi, phương hướng họ chạy ngẫu nhiên cũng trùng hợp vị trí mà hắn đang đứng. Nhìn ba tên áo đen từ đầu đến chân kia, Lý Nam không ngu mà nghĩ chúng ta người tốt. Nhỡ đâu tai bay vạ gió, hắn vô tình bị chúng làm thịt luôn thì thật là oan uổng. Có mỹ nữ là tốt, bất quá phải có mạng mà hưởng. Lý Nam giờ chỉ yếu như con kiến, cái gì cũng không biết. Học đòi làm anh hùng? Cư nhiên là chuyện ngu xuẩn nhất thế gian.

Năm người cưỡi ngựa đã chạy đến phạm vi ba mét xung quanh hắn rồi, không còn thời gian mà suy nghĩ nữa.

Lý Nam điên cuồng chạy, không dám ngoái đầu lại phía sau, chỉ sợ chậm một giây nữa là hắn sẽ xuống mồ.

- Số mười! Ngươi đuổi theo tiểu tử kia! Bằng mọi giá phải giết hắn! Chuyện ám sát Nastrol tiểu thư tuyệt đối không được có gì sơ sót!

Tên áo đen bên phải gật đầu, lập tức điều khiển con ngựa, hướng Lý Nam lao đến.

Lý Nam trong lòng kêu khổ. Giờ này hắn thà gặp một đàn sói hơn là một lũ người điên này.

- Hỡi ngọn gió đen của đêm tối giông bão! Hãy trở thành thanh kiếm sắc bén giúp ta loại bỏ kẻ thù!

Tên áo đen ngồi trên lưng ngựa, miệng lầm rầm chú ngữ.

Xung quanh Lý Nam không khí dao động mãnh liệt, những ngọn gió tụ tập trở thành những chiếc phong nhận sắc bén, tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương.

- Ôi! Cmn đúng là đen tận mạng! Con mèo khốn khiếp! Chẳng phải ta chỉ quá lời một chút thôi sao? Cần gì làm tuyệt như vậy!

Lý Nam khổ không thể tả. Đứng trước mấy chục chiếc phong nhận này, đối với một kẻ chưa biết tí gì về ma pháp như hắn thì hoàn toàn không có một chút đường sống nào.

Trong giây phút nguy hiểm, sinh tử đã cận kề. Đôi mắt Lý Nam bỗng biến đổi.

Khung cảnh xung quanh trở nên sắc nét đến kinh ngạc, bằng mắt thường hắn thậm trí có thể nhìn thấy con kiến nhỏ đang bò dưới ngọn cỏ. Hơn nữa, lại giống như một đoạn phim tua chậm, cảm giác tất cả vật chất xung quanh hắn chuyển động chậm đi đến cả trăm lần.

Lý Nam ngạc nhiên, có lẽ là loại phép màu thiên bẩm của hắn nhưng cũng chẳng dám suy nghĩ nhiều.

Ở giây phút sinh tử quan đầu, hắn phải tỉnh táo xử lí thật nhanh mới có thể nghịch đảo cục diện.

Lý Nam chợt nhận ra, hắn nhìn thấy quỹ tích chuyển động của ngọn gió trong không gian, cách ngọn gió bình thường biến thành những chiếc phong nhận sắc bén. Còn cơ thể tên áo đen trước mắt giống như biến thành một mô hình sinh học mà hắn quan sát kiếp trước. Từng mạch máu, lục phủ ngũ tạng của hắn đều hiện ra rõ ràng trước mắt Lý Nam. Nhưng thứ khiến Lý Nam chú ý là trong cơ thể người áo đen có một dòng khí màu xanh nhạt từ bụng truyền đến cánh tay thoát ra ngoài. Luồng khí màu xanh lan tỏa, kết nối đến những phong nhận đang bằng tốc độ rùa bò lao đến hắn.

Một ý tưởng nổi lên, Lý Nam nhắm mắt.

Ba mươi giây còn lại...

Lý Nam đã cảm nhận được trong cơ thể một dòng lực lượng tồn tại. Hắn đang cố gắng dẫn dắt nó vận hành theo đúng quỹ đạo mà hắn thấy ở người áo đen.

Mười lăm giây...

Lý Nam nhíu mày thật chặt. Những tiếng rít gió sắc bén của phong nhận đã vang bên tai hắn

Năm giây...

Ba... Hai... Một...

Bỗng không gian biến động dị thường kịch liệt. Xung quanh Lý Nam, vô số phong nhận từ hư không xuất hiện. Hắn mỉm cười thỏa mãn, khẽ lật tay.

Cơn mưa phong nhận hướng người áo đen mà chém thẳng tới. Trước số lượng phong nhận lớn tới hơn trăm cái, những chiếc phong nhận mà người áo đen tạo ra tựa hồ ít ỏi đến đáng thương.

Hắn kinh hãi, thúc ngựa điên cuồng bỏ chạy, miệng hướng hai tên áo đen còn lại hét lớn:

- Mau chạy! Ma pháp vô niệm! Là đại pháp... sư...

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cơ thể người áo đen cùng con ngựa của hắn đã vị mưa kiếm chém thành mảnh vụn.

Những mảnh nội tạng không nguyên vẹn xen lẫn máu tươi nằm rải rác bốn phương tám hướng, nhìn cực kì kinh dị.

Lý Nam bụp miệng, tràng cảnh trước mắt khiến hắn kinh tởm đến buồn nôn.

Thiếu nữ xinh đẹp cưỡi trên con bạch mã, khi ngoái đầu lại cũng không tránh khỏi một trận ghê tởm.

Cảnh tượng trước mắt đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người. Họ dừng ngựa, ngây ngốc nhìn bãi thịt bầy nhầy dưới mặt đất. Sống lưng bất giác nổi lên cảm giác lành lạnh, đặc biệt là tên thủ lĩnh. Ánh mắt nhìn Lý Nam dĩ vãng đã ít đi sự coi thường, nhiều hơn chính là cảm giác sợ hãi.

Câu nói cuối cùng của tên thuộc hạ xấu số, tựa như một chiếc lưỡi hái vô hình đang nhảy múa trên đầu hắn.

- Thủ lĩnh... Chúng ta...

Tên thuộc hạ còn lại cực kì hoang mang, trước cái chết kinh dị của đồng bạn hắn cũng không tránh khỏi sự kinh hoàng.

Thủ lĩnh áo đen khó xử.

Hắn không phải sợ ma pháp đối phương lợi hại mà quan tâm chính là lời cảnh báo của thuộc hạ.

Nếu thật sự thiếu niên trước mắt này là đại pháp sư, chỉ sợ một ngàn người như hắn cộng lại cũng không đủ cho đối phương giết.

Đại pháp sư là tồn tại bậc nào? Chỉ sợ gom lại cũng đếm không quá mười đầu ngón tay...

Đại pháp sư, một khi ra tay chính là trời long đất lở. Một vị cũng có thể dễ dàng quét sạch một tiểu quốc. Lực lượng cường đại đến bất khả tư nghị.

Tên thủ lĩnh ý niệm chợt động. Trong lòng đã có quyết định, hắn vung tay lên khởi động ma pháp.

-Ám Dạ...!

Nếu giờ không quyết định thật nhanh, có lẽ hôm nay thật sự phải nằm xuống.

Hắn muốn thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng ra đòn phủ đầu. Mục đích cũng không phải là thiếu niên thần bí trước mắt mà chính là thiếu nữ tóc bạc xinh đẹp. Bởi hắn cũng không có chút hi vọng nào về việc có thể giết được Đại pháp sư. Điều hắn muốn là trước khi đối phương xuất thủ thì phải giết được đối tượng mà nhiệm vụ yêu cầu đã. Sau đó để thoát thân như thế nào thì phải chờ vào may mắn rồi.

Trời đất bỗng tối om, trong phạm vi mấy mét xung quanh đã không còn chút ánh sáng.

Con mắt thần kì của Lý Nam mở ra.

Khung cảnh đã khôi phục, sáng sủa trở lại. Duy chỉ là hắn nhìn thấy từng dòng chảy đen kịt từ bốn phương tám hướng đang hội tụ thành một vòng xoáy hắc ám cực đại chậm rãi chuyển động trên trời. Hắc động (lỗ đen) tựa hồ là miệng của một con thú lớn đang chờ nuốt chửng lấy con mồi. Lý Nam sắc mặt nghiêm trọng.

Hơi thở lạnh lẽo từ vòng xoáy khiến cho nội tâm hắn sản sanh ra nguy cơ cực lớn.

Đôi mắt hắn hướng về vòng xoáy nhìn thẳng không chớp mắt, muốn dùng công năng của nó để phân tích ma pháp trước mắt. Một cỗ đau đớn từ đôi mắt truyền thẳng đến đại não.

- Ah...

Lý Nam nhẹ hô.

Một dòng máu nhỏ từ khóe mắt theo đó chảy ra.

Ma pháp trước mắt này quá khủng bố. Độ phức tạp so với ma pháp phong hệ lúc trước chỉ sợ phải gấp trăm ngàn lần. Bất quá Lý Nam cũng không quan tâm nhiều như vậy. Nếu hôm nay không hiểu rõ hoàn toàn loại ma pháp, có lẽ hắn sẽ phải táng thân ở nơi này.

Lý Nam đã bất chấp tất cả, máu theo thời gian ngày càng chảy ra nhiều hơn. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt hắn đã nhuộm đầy một màu đỏ. Nhưng đôi mắt vẫn đang mở lớn, nhìn lên bầu trời một cách đầy ngoan cường.

Hai giây qua đi không thấy vị đại pháp sư kia có động tĩnh gì. Tên thủ lĩnh tuy ẩn hiện một vệt máu nhưng hắn vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Ma pháp quy mô này là một con bài tối hậu, không phải đến lúc sinh tử thì tuyệt đối sẽ không sử dụng. Bởi vì thi triển nó sẽ phải gánh chịu hậu quả cực lớn. Không chỉ tiêu hao sạch sẽ ma lực mà nó còn dùng tuổi thọ của hắn để thiêu đốt, tạo ra năng lượng duy trì cho ma pháp hoạt động.

Hắn sở dĩ điên cuồng như vậy bởi so với chết trong tay đại pháp sư với nhiệm vụ thất bại cũng không khác gì nhau là mấy. Trước mắt đều là một mảnh tử lộ không ánh sáng.

- Alice! Hắn dùng tới ma pháp cấm kị rồi!

Nữ kị sĩ tóc vàng nhẹ hô, trong giọng nói đã ẩn ẩn sự tuyệt vọng.

Thiếu nữ tóc bạc Alice kia khuôn mặt cũng trắng bệch, không còn chút máu.

Ma pháp cấp độ như vậy, đừng nói chỉ hai người. Bị loại ma pháp như vậy quét qua, chỉ sợ có thể dễ dàng giết sạch một ngôi làng cỡ nhỏ.

Đứng trước nó, họ hoàn toàn không còn một chút hi vọng nào rồi.

Tên thủ lĩnh ngửa đầu cười điên cuồng:

- Haha! Tất cả các người chết hết đi! Haha...

Vòng xoáy mang theo năng lượng khủng khiếp. Bằng mắt thường có thể thấy vật chất xung quanh bị phân rã thành bụi nhỏ rồi hướng lên thiên không hắc ám mà đi. Trong phạm vi ma pháp bao phủ đã gần như không còn một tia sự sống nào.

Duy chỉ một mảnh hào quang bảo hộ đang ngoan cường chống đỡ nhưng nó cũng đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, leo lắt như ngọn nến trước gió, tùy thời có thể tắt.

- Chị Valerie! Em xin lỗi! Tại em mà mọi việc thành ra như vầy! Chị Valerie! Em thật sự xin lỗi...

Thiếu nữ tóc bạc bật khóc.

Từng giọt nước mắt như những giọt sương chảy xuống trên khuôn mặt tuyệt mĩ, không chút tì vết của nàng.

- Hừ! Alice ngốc! Sao có thể nói vậy! Có trách cũng là trách ta vô dụng! Không thể bảo vệ được em!

Nữ kị sĩ tóc vàng mỉm cười.

Nụ cười đẹp tựa hoàng hôn buổi chiều thu cô quạnh. Mĩ lệ mà thê lương, một khung cảnh khiến người ta đau lòng.

Dưới vòng sáng bập bùng. Hai thiếu nữ ôm nhau nhắm mắt. Đối với định mệnh trước mắt đã không còn tí hi vọng...

Trong bóng đêm tĩnh lặng. Người thiếu niên miệng khẽ cong, giọng nói rệu rã như kẻ sắp chết đuối, phảng phất lại mạnh mẽ như bản hùng ca mùa xuân.

Tên thủ lĩnh chợt cảm giác có điều bất thường. Nhìn vào bóng đêm cô quạnh hắn cảm giác giống như có một con sói đang nhìn mình chằm chằm. Cảm giác rợn tóc gáy nhanh chóng bao phủ toàn thân.

Ám dạ!

Âm thanh du dương như tiếng dương cầm trong đêm vắng...

Như khúc câu hồn của thần chết vẫy gọi lúc lâm chung...

Như tiếng chuông nguyện hồn vãng lai bên giáo đường trống vắng...

Như khúc ca hắc ám tiễn người vào đêm tối vĩnh hằng...