Ánh nắng chói chang, mùi hương nồng của đất ập vào mũi. Lý Nam mở mắt ra nhưng rồi ngay lập tức nhắm lại. Hắn lấy cánh tay che đầu, giảm lượng ánh sáng chiếu vào đồng tử.
Lý Nam đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Nơi hắn vừa xuất hiện là một đồng cỏ mênh mông, nhìn không thấy biên giới. Phóng mắt xa xa chỉ là màu xanh lốm đốm vài điểm đen. Chắc là con thú nào đang gặm cỏ.
Hắn đứng dậy, khẽ phủi bụi trên quần áo. Bộ quần áo hắn mặc vẫn y nguyên lúc hắn chết. Đó là một bộ thể thao xanh lục đơn giản cùng với đôi giày màu trắng, thuộc loại phổ thông, rẻ tiền.
Bỗng mi tâm chợt nhói đau, một cỗ thông tin không nhỏ không biết từ đâu tràn vào trong não bộ. Lý Nam choáng váng, cẩn thận ngồi xuống.
Sau tầm mười lăm phút, cơn đau rút đi. Trong đầu hắn, từng mảng trí nhớ được sắp xếp hoàn chỉnh. Cỗ thông tin kia dung nhập, dường như đã trở thành một phần kí ức của hắn không thể xóa bỏ. Lý Nam bấy giờ mới xem xét.
Qua lượng thông tin vừa nhận được, hắn bắt đầu có chút nhận biết về thế giới hiện giờ. Theo đó, Lý Nam chấn động.
Hơn mười hai ngàn năm trước, trái đất nước vào thời kì hắc ám. Tài nguyên cạn kiệt, môi trường sống bị ô nhiễm nặng nề. Từng trận thiên tai xảy ra như cơm bữa, nền văn minh bị trì trệ vài ngàn năm, cuộc sống của con người khốn khổ, không khác gì loài vật.
Và điều gì đến thì cũng sẽ đến. Cái mà nhà tiên tri Nostradamus gọi là tận thế cuối cùng cũng phủ xuống, hay cũng có thể gọi là trận đại hồng thủy trong kinh thánh. Thiên ngoại vẫn thạch từ hư không rơi xuống như mưa, núi lửa phun trào. Bề mặt trái đất do chịu sự va chạm nặng nề từ thiên thạch nên sinh ra những đợt sóng thần khủng khiếp. Nó đi đến đâu, mọi thứ đều bị cuốn trôi. Nền văn minh mà con người tích lũy qua mấy triệu năm đều bị xóa sổ hoàn toàn. Đây chính là mạt thế hàng lâm trong truyền thuyết. Con người đứng trước thiên nhiên, vĩnh viễn chỉ nhỏ bé như con kiến. Mà con kiến, mặc kệ nó chăm chỉ làm việc tới đâu, xây dựng một xã hội lớn mạnh như thế nào. Cuối cùng khi tận thế đến, vẫn không thể có một chút cơ hội nào xoay người.
Nền văn minh bị hủy diệt, dân số gần mười tỷ người thoáng chốc chỉ còn mấy trăm người sống sót, sống leo lắt qua ngày. Bởi trước khi diệt thế đến, những người này đã kịp chuẩn bị. Xây dựng một con tàu hiện đại, được kết tinh từ tất cả tinh hoa trí tuệ cuối cùng của nhân loại. Họ gọi đây là chiếc thuyền Noah, đặt theo tên chiếc thuyền cứu rỗi nhân loại trong truyền thuyết.
Những người này đã sống sót. Sau khi hắc ám qua đi, họ chung tay xây dựng một xã hội mới, bắt đầu lại từ đầu. Con người luôn là như vậy, luôn là những sinh vật quật cường nhất trên thế gian. Họ có thể tham lam, tàn nhẫn, tàn sát đồng loại không chút thương tình nhưng khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tuyệt vọng. Con người vẫn luôn biết đoàn kết, gắn bó thành một đoàn thể kết dính nhất thế gian.
Đó chính là lí do, muôn loài bị xóa sổ, chỉ riêng loài người.
Đó chính là lí do, nhân loại mãi mãi là bá chủ của địa cầu.
Họ - những con người phi thường. Đã xây dựng lại một xã hội. Đặt nền móng cho một thời đại mới. Một Tân Thế Giới sau cơn ác mộng kéo dài. Kỉ nguyên tân sinh của nhân loại một lần nữa bắt đầu.
Người ta nói: Chúa luôn có hai mặt. Người luôn yêu thương tất cả chúng ta như chính sinh mạng của người.
Đồng thời khi chúng ta mắc lỗi, không phải ai khác, chính là người sẽ trừng phạt chúng ta một cách tàn khốc nhất như chính tình yêu thương của người dành cho nhân loại.
Chúa đã giáng xuống một trận diệt thế mạt kiếp để trừng phạt cho những tội lỗi, những đạo đức căn bản của nhân loại bị suy đồi. Nhưng ngài cũng ban cho nhân loại một khả năng đặc biệt, một thứ phép màu giúp con người có thể xây dựng lại chính ngôi nhà đã mất của bản thân. Đó chính là pháp thuật, thứ có thể phá vỡ mọi định luật vật lý đã đeo bám nhân loại mấy triệu năm qua.
Pháp thuật là một thứ giúp con người thay đổi cả thế giới chỉ trong tích tắc.
Thiên ngoại vẫn thạch ngoài tinh không rơi xuống, không chỉ phá hủy sự sống trên trái đất mà nó còn ban tặng cho những người sống sót những khả năng đặc biệt.
Về sau, qua quá trình nghiên cứu, người ta mới kết luận: thiên thạch mang theo một thể sinh vật kì lạ, có thể thay đổi mã gen của những thực thể sinh vật sinh vật khác. Chính do loại vi sinh vật này nên cơ thể con người được cải tạo, có thể sinh ra những năng lực đặc biệt như cơ thể tự bốc lửa, tốc độ nhanh như gió, có thể lơ lửng trong không gian,...vv.
Trong lịch sử, nhân loại đã gọi sự kiện này là "the miracle of god", tức phép màu của chúa.
Lý Nam bừng tỉnh, thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn đại khái đã hiểu rõ về các sự kiện phát sanh sau khi thời đại của hắn kết thúc. Mặc dù cũng có chút thương cảm nhưng đa phần là đồng tình. Một thế giới thối nát như vậy, nếu Lý Nam có thể, hắn cũng thèm quan tâm tới "sự phán xét của Chúa" mà hủy diệt nó.
Hắn day day ấn huyệt. Cỗ tri thức kia cũng cấp cho hắn những thông tin đặc biệt về phép màu mà hắn sở hữu. Mỗi người, không ai giống ai, tất cả đều sở hữu những năng lực mà người khác không thể nào có được, nó chỉ được kế thừa qua con đường di truyền mà thôi. Bởi mã gen của ai cũng có phần khác biệt, xác xuất tìm được hai người khác họ sở hữu bộ mã gen giống nhau gần như là một phần vạn, cũng có thể coi như không tồn tại. Đặc biệt sau sự kiện the miracle of god, nhân loại đã không còn ai có thể có bộ gen giống nhau y hệt nữa rồi.
Theo đó, Lý Nam nhận biết, năng lực của hắn có hai loại, có thể tạm gọi là phép màu thay đổi bản chất cùng phép màu phân tích.
Lý Nam gãi đầu, đối với hai loại này, hắn cũng chỉ hiểu đại khái.
Phép phân tích có thể cho Lý Nam nhìn rõ cấu tạo của vật thể cũng như sự cấu nên thành phép màu của người khác. Còn phép thay đổi bản chất thì có thể giúp hắn tùy ý thay đổi, chỉnh sửa cấu tạo cũng như bản chất của bất cứ vật thể nào, điều kiện tiên quyết là hắn phải nắm rõ bản chất về vật thể đó.
Hai loại phép này, có thể nói là không tốt cũng không tệ, ít nhất là trong suy nghĩ của Lý Nam là như vậy.
Lý Nam nắm chặt đôi bàn tay, ánh mắt phóng về phía đường chân trời. Con đường của hắn mới chỉ bắt đầu, con mèo nọ từng nói: nếu tìm ra bản chất của thế giới, Lý Nam mới có hi vọng ngược dòng loạn lưu thời gian mà trở lại.
Vì mẹ, vì người yêu, hắn sẽ đạp bước trên con đường đầy chông gai này. Dẫu bản chất thế giới chỉ là một khái niệm mơ hồ, có thể nói là không thực tế nhưng Lý Nam vẫn nhất quyết tìm ra nó. Một niềm tin bất diệt vào tương lai, chưa đến giây phút cuối cùng thì sẽ không từ bỏ.
Quần áo bay phần phật, Lý Nam kiên định, miệng khẽ thì thào.
Lời nói như cơn gió thảo nguyên tươi mát, thổi đến những miền đất lạ xa xăm, vượt qua thời gian và không gian mà gửi đến quá khứ những câu chữ rời rạc...
- Người lữ khách vượt thời không! Chỉ mong hẹn ngày tái ngộ!