Chương 2: Đề nghị trùng sinh

- Ta... chết rồi sao...?

Thiếu niên thân hình trôi nổi. Hắn mỉm cười nhưng trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Không ngờ cái chết lại nhẹ nhàng đến vậy. Hắn có chút thích thú cái cảm giác lâng lâng bay bổng trong không gian này.

Nhìn hoàn cảnh xung quanh đánh giá. Bốn bề là hắc ám mênh mông vô tận.

Đây là cõi chết mà người ta thường nói đây sao? Thật yên lặng... Thật hiu quạnh...

Từng dòng kí ức ào ạt tuôn ra như thác gầm. Hàng trăm mảnh vỡ hình ảnh phản ánh nhân sinh của hắn còn như mới ngày hôm qua, giống như những vết mực chưa khô trong cuốn sổ nhật kí đã cũ nát.

Những đoạn kí ức hiện về, được sắp xếp rồi chạy dài trong tiềm thức của hắn như cuốn phim tư liệu đen trắng.

Ngọn nến tắt...

Đó là khi hắn năm tuổi, đứng trước chiếc bánh sinh nhật đầu tiên của cuộc đời.

Thiếu niên tên là Lý Nam, sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả.

Cha hắn làm nghề bán phở ven đường, hôm nào cũng đẩy một chiếc xe bốn bánh lóc cóc đi rao.

Lý Nam còn nhớ, hồi nhỏ hắn rất thích đi theo cha đây đó. Được ông bồng trên vai, khuôn mặt nhỏ bé khẽ vểnh lên, kiêu ngạo nhìn mọi người phía dưới.

Thỉnh thoảng, Lý Nam cũng được cha mua cho vài cây kẹo mút. Hắn vui sướng lắm, chạy loanh quanh chiếc xe nhỏ của cha. Cả ngày hôm đó, hai cha con cùng nhau rong ruổi ngoài đường, đến tối mịt mới chịu về nhà.

Mẹ Lý Nam thì làm nội trợ, cả ngày bà chỉ quanh quẩn ở nhà, hiếm lắm mới có khi ra đường, chắc chỉ khi đi chợ mà thôi. Cũng có lẽ bởi quần áo bà không được đẹp cho lắm. Lý Nam từ nhỏ đến lớn, chỉ thấy bà mặc có hai bộ quần áo. Một bộ đơn giản, cũ kĩ, đã bạc mầu theo năm tháng.

Bộ còn lại là chiếc áo dài màu đỏ luôn được bà cất giữ cẩn thận trong tủ, chỉ những dịp quan trọng mới lấy ra dùng. Chiếc áo đó đẹp lắm, Lý Nam có lần đã thắc mắc là vì sao bà luôn mặc chiếc áo màu nâu cũ kĩ kia mà không phải là bộ áo dài mĩ lệ?

Còn nhớ, bà ôm hắn vào lòng, thủ thỉ bên tai. Bà kể lại đó là chiếc áo mà hồi trẻ ba hắn tặng.

Thời đó, có một chiếc áo như vậy là quý lắm. Ba hắn đã phải tích góp rất lâu mới có thể mua cho bà. Vì vậy, bà luôn trân trọng, nâng niu nó như chính cuộc sống của bà. Nó không đơn giản chỉ là một chiếc áo đẹp mà còn là một minh chứng cho một tình yêu đẹp đẽ tuổi thanh xuân mà mãi mãi không bao giờ tìm lại được.

Ngọn nến thứ hai tắt...

Dưới ánh sáng mờ mờ từ cây nến nhỏ bé. Một thiếu niên với khuôn mặt buồn bã đang đứng.

Trước mặt hắn là một bài vị nhỏ...

Ngày 28/02/2019, trên truyền hình có đưa một đoạn tin nhỏ về một vụ tai nạn.

Một người bán phở đang qua đường thì vô tình bị một chiếc xe tông phải.

Chiếc xe của người bán phở méo mó, nằm trơ trọi một góc, bốn chiếc bánh long ra, có lẽ đây chính là chuyến đi cuối cùng của nó rồi.

Một lão trung niên mái tóc đã hơi bạc, khuôn mặt khắc khổ, hiện lên vẻ từng trải như đã dãi dầu nắng mưa. Ông, nằm trong vũng máu, miệng ú ớ như muốn nói gì.

- Phù!

Ngọn nến thứ ba tắt...

Đó là một con mèo, khoan...

- Một con mèo?

Lý Nam chợt giật mình.

Trước mắt hắn là một con mèo đang lơ lửng giữa không trung, đưa cái bản mặt thú vị ra nhìn hắn.

Lý Nam trong lòng kì quái. Con mèo kì lạ này... Mà có thể đây cũng không nhất định là một con mèo.

Từ thuở khai thiên tích địa, còn chưa từng nghe có con mèo nào có bộ mặt biểu cảm như vậy. Khác với những con mèo bình thường, chúng luôn là sinh vật hiện thân của sự dễ thương cùng trong sáng. Nhưng con mèo này thì lại khác. Bộ lông màu xám xấu xí, lốm đốm vệt đen như vết cháy. Cái miệng cười toang hoác kia nhìn cực kì khó chịu. Đôi mắt nó đảo liên hồi.

Lý Nam trong lòng thầm nghĩ: con mèo này mười phần giống kẻ gian, không, mèo gian chứ!

Nghĩ đến những chú mèo dễ thương hắn từng chơi hồi nhỏ, rồi nhìn lại con mèo xám trước mắt. Lý Nam cảm thấy sự tương phản quá lớn. Con mèo này, tuyệt đối là thể loại đục khoét tuổi thơ cực mạnh.

- Hehe! Thấy vẻ anh tuấn tiêu sái của bổn miêu miêu nên câm lặng rồi đúng không? Không thể trách được ngươi! Miêu gia gia chỉ hận bản thân quá đẹp trai, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu... Ài...

Lý Nam giờ thì triệt để cứng họng, nhìn con mèo dở hơi trước mắt. Loại tự sướng này có thể được liệt vào hàng đệ nhất.

Không những thế, con mèo còn liếm liếm cái chân rồi vuốt vuốt "tóc" vài cái. Bộ dáng vô cùng nhân tính hóa. Lý Nam buồn cười. Con mèo, khoảng khắc này của nó đúng là nhìn ti tiện đến cực điểm.

- Mà thôi! Bổn miêu đẹp zai thì trong mấy cái vũ trụ vi diện thì ai cũng biết! Vào vấn đề chính nào! Tiểu tử! Ngươi có muốn được sống lại?

Con mèo vuốt "chỏm râu" cụt lủn của nó, chăm chú nhìn Lý Nam, chờ đợi hắn trả lời.

- Cái... gì...? Sống lại...?

Lý Nam trong lòng khẽ động. Sống lại? Hiển nhiên là hắn muốn. Ở nhân gian hắn còn mẹ, còn bằng hữu, người yêu. Cái chết của hắn, không nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất đối với họ, đặc biệt là đối với người mẹ già của hắn.

Từ khi bố mất, hai mẹ con luôn sống nương tựa vào nhau. Lý Nam không dám nghĩ rằng: một ngày kia mẹ mất, hắn phải sống ra sao? Nhưng trời không theo ý người, hắn cư nhiên lại ra đi trước.

Tưởng tượng rằng thân hình ốm yếu kia, trong cái tiết trời lạnh lẽo mùa đông, khi nữ thần băng giá vô tình phả những hơi thở tê tái lòng người xuống thế gian. Không có hắn ở bên, mẹ biết phải xoay sở thế nào đây?

Một bà già đã đi qua phân nửa cuộc đời. Đắng coi, ngọt bùi đều đã từng trải qua. Ở cái tuổi xế chiều, ở bên con cái là điều bà mãn nguyện nhất. Nhưng hắn đi rồi, bà liệu...

Lý Nam bất giác giọt lệ đã lăn dài trên gương mặt. Hắn vội vàng nhìn con mèo, gấp gáp nói:

- Muốn! Muốn! Ta muốn! Miêu đại nhân! Mong ngươi cho ta trở về...

- Không thể đâu!

Con mèo lộn một vòng trên không trung, cười nhạt.

- Cái... gì...? Không thể? Miêu... ngươi... ngươi chẳng phải hỏi ta muốn hồi sinh sao? Ta muốn! Tại sao...

Lý Nam thần sắc điên cuồng hét lớn

- Bổn miêu có nói cho ngươi sống lại nhưng cũng không nói cho ngươi sống lại tại địa điểm này hay thời điểm này!

- Rốt cuộc là...

- Bổn miêu không thể cho ngươi sống lại tại tọa độ thời gian này được! Vì đó có thể dẫn tới đảo loạn thời không quy tắc! Nhưng miêu gia có thể giúp ngươi sống lại tại hai mươi ngàn năm sau! Ngươi liệu có đồng ý...

- Hai mươi ngàn năm...

Lý Nam chết lặng.

Đời người sống được cùng lắm trăm năm. Theo lời con mèo nói, hắn có thể được trùng sinh vào hai mươi ngàn năm sau.

- Haha! Hai mươi ngàn năm! Hai ngươi ngàn năm...

Lý Nam cười thảm.

Hai mươi ngàn năm, vật đổi sao dời...

Hai mươi ngàn năm, người hóa thiên cổ...

Từng ấy thời gian, đủ để một người chết đi sống lại hưởng trọn vẹn hai trăm cái cuộc đời. Mẹ hắn có lẽ chỉ vài chục năm nữa thôi thì cũng về với tiên tổ. Nói gì hai mươi ngàn năm... Quả thực là con số thiên văn mà...

Vậy thì sống lại có ích gì...

Thấy bộ dáng tuyệt vọng, chán nản của Lý Nam. Con mèo cười hô hố, nhìn đáng ghét vô cùng. Nếu không phải bây giờ Lý Nam đang suy sụp chỉ sợ sẽ đấm cho nó một phát vào mặt.

- Thiếu niên... Mặc dù như vậy... Nhưng không phải không có hi vọng trở lại!

Con mèo nói.

Lý Nam ngơ ngác nhìn nó, trong lòng lóe lên tia hi vọng.

Hắn vội vàng hỏi lại:

- Là sao? Miêu đại gia! Ngươi có thể nói rõ hơn không...?

Con mèo vân vê cái riu mép, thong thả đáp lời hắn:

- Chỉ cần ngươi nắm rõ được bản chất của thế giới...

- Bản chất của thế giới...?

Lý Nam đầu ong ong. Bản chất thế giới là cái mẹ gì? Con mèo này không phải đang đùa giỡn hắn đấy chứ?

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lý Nam, con mèo cười thần bí:

- Một lời không nói hết! Ngươi về sau sẽ hiểu! Vậy nhé! Miêu gia buồn ngủ rồi! Không tiễn!

- Hả...? Khoan...

Lý Nam cảm thấy xung quanh chợt sáng lên. Hình bóng con mèo dần tan biến. Hai cánh tay điên cuồng bám víu nhưng con mèo giống như là một thực thể không tồn tại. Bàn tay hắn chạm vào cũng là lúc con mèo tan thành làn khói, nhẹ nhàng biến mất như chưa từng tồn tại.