Lũ ma vật càng lúc càng đông, như thể có thứ gì đó đang dẫn dụ thu hút chúng. Bỗng từ phía trên, một bóng dáng uy nghi hiện ra, lấp lánh hào quang rực rỡ chiếu sáng muôn dặm, biến hóa màn đêm thành ban ngày.
Giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm vang lên: "Những kẻ bên dưới muốn toàn mạng thì mau tránh ra!" Hình dáng đó cao cao tại thượng, tỏa ra hào quang.
Sinh Hoàng nhanh chóng thu kiếm bay vọt lên, Cổ Thi cũng kéo chặt Thiên Cơ theo sau. Áp lực từ bóng dáng kia khiến lũ ma vật choáng váng, nhưng dường như chúng không sợ chết mà vẫn lao về phía họ từng đợt. Chỉ một ánh nhìn, lũ ma vật đã hóa thành tro bụi. Sinh Hoàng chắc chắn, đây chính là vị đại nhân từ Phong Sơn thành, liền vội vàng tiến lại gần, cúi đầu cung kính chào hỏi.
"Tiểu bối kính chào Tử Vi đại nhân." Sinh Hoàng rút lệnh bài từ tay áo, trịnh trọng trình lên.
"Thì ra là người quen," Tử Vi lên tiếng, ánh mắt thoáng nhìn qua Cổ Thi và Thiên Cơ. "Còn hai người phía sau ngươi là ai?"
"Một người đeo mặt nạ, thực lực Trúc Cơ, và một phàm nhân," Tử Vi nhíu mày, không tỏ ra ngạc nhiên, rõ ràng biết đó là tục lệ từ phía Đông.
"Hai vị này là bằng hữu tiếu bối tình cờ gặp trên đường," Sinh Hoàng đáp, giọng đều điềm tĩnh.
Cổ Thi, im lặng từ đầu đến giờ, lúc này cúi người tiến tới, kéo Thiên Cơ bên cạnh, kính cẩn chào:
"Tại hạ họ Cổ, gọi là Cổ Thi, còn đây là đệ đệ của tại hạ, gọi là Thiên Cơ. Nghe danh Tử Vi đại nhân đã lâu, quả nhiên uy vũ vô song. Chỉ một ánh nhìn mà đã có thể quét sạch ma vật, thực sự đáng để nể phục."
"Được rồi," Tử Vi phẩy tay, nở nụ cười nhẹ, "ta tự hỏi sao không ngự khí bay mà lại lang thang dưới rừng?"
"Chúng ta muốn thử sức cùng yêu vật, nào ngờ chúng lại đông và hung hãn đến vậy," Cổ Thi đáp, vẫn giữ cử chỉ điềm đạm, hắn đang thầm nghĩ rằng tại sao tên tiểu tử Sinh Hoàng kia lại dối lời , nhưng để toàn mạng hắn cũng buộc nói dối theo.
"Sinh Hoàng, thay mặt hai vị bằng hữu này, cảm tạ đại nhân cứu mạng." Hắn cúi đầu sâu, giọng thành khẩn.
"Ta chỉ tình cờ dạo cảnh , thấy động tĩnh nên mới sẵn ra tay giúp," Tử Vi cười lớn, vỗ vai Sinh Hoàng.
"Dù sao cũng đã cất công đến đây, hãy theo ta về Phong Sơn thành nghỉ ngơi."
Tử Vi vung tay, tạo ra một vầng hào quang bao bọc cả nhóm. Chẳng mấy chốc họ đã đứng trước cổng thành Phong Sơn sừng sững, tấm bảng "PHONG SƠN UY UY NGUYÊN VŨ THÀNH" nổi bật phía trên. Tường thành cao vời vợi, gần cổng, hai tu sĩ sắc bén đứng gác, ánh mắt không rời khỏi nhóm người mới đến.
Tử Vi dẫn đầu, phong thái uy nghiêm bật rõ. Quay lại nửa cười nửa nghiêm, nói:
"Các ngươi ở đây chờ một chút, có người sẽ dẫn đến trọ quán. Ta bận chút việc, gặp lại sau."
Sinh Hoàng gật đầu đáp:
"Tiểu bối cảm tạ đại nhân, đã làm phiền đại nhân nhiều rồi." Khi ngẩng lên, Sinh Hoàng thấy Tử Vi đã biến mất.
Họ bước qua cổng thành, nhóm người cảm thấy như đang tiến vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Một lớp kết giới vô hình bao phủ. Không gian phía trước mở ra rộng lớn và huyền ảo, với những con phố lát sỏi đá, mỗi viên đá đều được đặt chỉnh chu, trơn bóng và phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo cao.
Đèn lồng được treo dọc theo hai bên phố, ánh sáng vàng ấm áp phát ra, rọi xuống mặt đường và phản chiếu lên tường những ngôi nhà cổ kính. Kiến trúc trong thành mang nét thanh thoát và cổ điển, từng mái ngói cong vút lên trời, xen lẫn là những tòa tháp nhỏ đứng cao, chạm trổ họa tiết tinh xảo. Những cửa hàng hai bên đường tấp nập, mỗi nơi lại có bảng hiệu viết bằng nét thư pháp uốn lượn như rồng.
Dọc hai bên phố, có vài cây được trồng xen kẽ, lá cây rung rinh trong ánh đèn lồng, tạo ra những đốm sáng lấp lánh soi qua từng chiếc lá.
Nhìn xung quanh, khắp nơi đều có sự xuất hiện của các tu sĩ đi lại, trang phục của họ khác nhau, tạo nên sự đa. Có người đứng nói chuyện, có người đi qua lại với vẻ mặt nghiêm nghị, tất cả đều toát lên một khí chất mạnh mẽ, không khí trong thành dường như lúc nào cũng tràn ngập sự cảnh giác.
Xa xa, trung tâm thành là một tòa thành chính, cao ngút, với những ngọn tháp nhọn đứng vững vàng giữa trời đêm. Ánh trăng len lỏi qua các tầng tháp, chiếu sáng cả khu vực xung quanh, khiến tòa thành như phát ra hào quang. Trên các tòa thành, từng lá cờ bay phấp phới, mang dấu hiệu của Phong Sơn uy nghiêm, quyền lực.
Trong không khí thoảng qua mùi hương hoa dịu nhẹ, xen lẫn hương trầm từ các gian hàng bán binh khí. Tiếng người trò chuyện, tiếng bước chân qua lại hòa quyện vào màn đêm tĩnh lặng, tạo nên một nhịp sống vừa sôi động lại vừa có sự cổ kính, trang nghiêm.
Nơi cuối phố, một khu chợ nhỏ hiện ra, với những gian hàng bán đủ loại vật phẩm, từ các loại thảo dược quý hiếm, pháp bảo, cho đến những món trang sức rực rỡ và y phục. Đèn lồng nơi đây được treo san sát, ánh sáng rực rỡ phủ khắp gian chợ, khiến cho khu vực này trở thành một điểm nhấn sống động giữa màn đêm.
Sinh Hoàng không giấu được vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Cổ Thi giữ thái độ bình thản, nhưng ánh mắt sắc sảo không bỏ sót bất cứ điều gì, từ những chi tiết nhỏ nhất trên các tòa nhà đến từng tu sĩ qua lại. Thiên Cơ đi bên cạnh, ánh mắt long lanh như đứa trẻ lần đầu thấy thế giới diệu kỳ, không ngừng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh với vẻ háo hức, nhưng đôi tay cẩn thận vẫn bám chặt lấy áo choàng của sư phụ.
"Các vị đây rồi!" Một giọng nói nam nhân từ phía xa truyền tới.
"Hẵn các vị là khách của Tử Vi đại nhân, ta là Can Trương, mong các vị theo ta đến nơi nghỉ ngơi," Can Trương vừa nói vừa ra dấu chỉ đường.
Họ theo chân Can Trương, qua những con phố lát đá sạch bóng, dừng trước một trọ quán."Đây là nơi các vị sẽ nghỉ ngơi, xin mời vào gặp bà chủ Vân An để sắp xếp," Can Trương nói nhanh rồi cáo lui.
Trước trọ quán,đoàn người điều thấy , Một cánh cổng lớn màu đỏ sẫm với những hoa văn chạm trổ tinh xảo được mở sẵn, hai bên là cặp lân đá uy nghi canh giữ, tạo nên khí thế trang trọng. Trên cổng treo một tấm bảng gỗ lớn khắc ba chữ "Tùng Nguyệt Hiên" bằng nét thư pháp mềm mại.
Họ từ từ bước vào, hương thơm dịu nhẹ từ vườn hoa vô túc nhanh chóng lan tỏa, bao bọc lấy mọi giác quan. Khoảng sân vườn rộng lớn, được bao phủ bởi một thảm cỏ xanh mướt, xen lẫn những khóm hoa đủ màu sắc đang khoe sắc dưới ánh đèn lồng. Các con đường lát đá sỏi uốn lượn quanh vườn, tạo nên một lối đi đẹp mắt, như đưa dẫn khách lạc vào một chốn tiên cảnh. Những bụi trúc xanh ngát, thân thẳng tắp, gió thoảng qua tạo ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.
Ngôi nhà chính của trọ quán xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống của vùng Lang Bắc, với mái ngói đỏ và các cột gỗ lớn, chạm khắc tinh tế. Hành lang gỗ dài, trải rộng, dẫn vào những phòng nghỉ được bố trí quanh sân vườn. Các cột nhà đều sơn son thếp vàng, những bức tường trang trí họa tiết hoa lá, tạo cảm giác ấm cúng.
Bước vào sảnh chính, nhóm được chào đón bởi ánh sáng ấm áp từ những ngọn đèn dầu treo trên trần. Sàn nhà bằng gỗ, được đánh bóng sáng loáng, tạo nên âm thanh kẽo kẹt nhẹ mỗi khi bước chân qua. Trên các vách tường treo những bức tranh thủy mặc, vẽ lại cảnh núi non hùng vĩ và những tuyệt cảnh thanh bình. Ở sảnh, một số chiếc bàn gỗ lớn được đặt, trên đó bày biện trà cụ bằng gốm sứ tinh xảo, hương trà thoang thoảng trong không gian tạo cảm giác dễ chịu và thư thái.
Người phụ nữ trung niên, vẻ mặt hiền hòa, đứng chờ họ với nụ cười mỉm. Bà mặc một bộ áo dài màu đen, với những họa tiết hoa văn thêu tỉ mỉ dọc theo tà áo, toát lên vẻ thanh nhã mà giản dị. Bà cúi đầu chào họ rồi nhẹ nhàng mời vào, giọng nói như gió mát.
Sinh Hoàng cúi đầu kính cẩn đáp lời:
"Nghe danh quán của bà chủ đã lâu nay mới dịp chiêm ngưỡng" bà Vân An mỉm cười.
Rồi dẫn cả nhóm đi qua hành lang dài, từng bức rèm lụa trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Họ lên cầu thang gỗ dẫn tới khu vực phòng nghỉ, những bậc thang kêu kẽo kẹt đều đều theo từng bước chân.
Phòng nghỉ ở trọ quán tuy không quá sang trọng nhưng ấm cúng, toát lên vẻ thanh lịch. Tường phòng được làm từ gỗ hà đông, mang màu nâu vàng nhạt và tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Mỗi phòng đều có cửa sổ lớn, nhìn ra khu vườn xanh mát bên dưới. Nếu như mở cửa sổ, ánh trăng dịu dáng sẽ len qua các tán lá, chiếu vào phòng, hẵn tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
Trong phòng bày biện rất ngay ngắn, một chiếc giường lớn với chăn gối bằng lụa mịn màng, một án sách nhỏ với vài cuốn sách , và một bàn trà bằng gỗ được đặt cạnh cửa sổ. Trên bàn trà, một bộ trà cụ bằng gốm sứ màu lam, bên cạnh là một bình hoa nhỏ với vài nhánh vô túc trắng, tỏa hương thơm nhẹ nhàng.
Sinh Hoàng bước vào phòng, đưa mắt nhìn quanh rồi gật đầu hài lòng, trong lòng cảm thấy thư thái sau một ngày dài mệt mỏi. Thiên Cơ thì có chút ngơ ngác, nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò. Cổ Thi đứng ngoài hành lang, nhìn ngắm cảnh vườn dưới ánh trăng, đôi mắt như chìm trong dòng suy nghĩ sâu xa.
Từng người ổn định trong phòng riêng, Sinh Hoàng nghỉ ngơi trước, Cổ Thi ra dấu kéo Thiên Cơ vào phòng mình.
Cả hai ngồi xuống ghế, bên bàn trà đã chuẩn bị sẵn, không gian yên tĩnh, chỉ có hương trà thoang thoảng.
"Sư phụ, người thấy tình hình hôm nay thế nào?" Thiên Cơ hỏi khẽ, ánh mắt thận trọng nhướng lên dò xét.
Cổ Thi lặng một lúc, rồi đáp:
"Lũ ma vật bị thu hút là do tố tâm từ ngươi. Và để dễ dàng vào thành, ta cố tình đi bộ, lợi dụng và khống chế tên Sinh Hoàng."
"Vậy sư phụ quen huynh ấy ạ?" Thiên Cơ gặng hỏi đầy thắc mắc.
"Chỉ là trước đây ta gặp hắn, đừng bận tâm. Hiện tại chúng ta có lẽ sẽ ở lại đây vài ngày, chờ đại hội gia tộc diễn ra. Ta cần điều tra vài điều, ngươi cần thận trọng, nơi này đâu đều là tu sĩ."
Nghe lời căn dặn sư phụ, Thiên Cơ về phòng, vừa định nằm xuống thì túi bên hông lắc lên khe khẽ.
"Dị Phù Vân lại phát động," Thiên Cơ lo lắng khi hắn vẫn chỉ thành thạo một phần khả năng của thứ này, chưa kịp định thần, một bàn tay từ trong Dị Phù Vân kéo giật vào không gian kỳ quái. Chớp mắt đã thấy mình đứng giữa trời đỏ như máu, cảnh tượng hỗn độn, lục phủ ngũ tạng đung đưa theo những cơn gió lạnh thấu xương, nối dài từ tận trời cao xuống mặt đất, tỏa ra mùi hôi khủng khiếp.
Thiên Cơ che mặt, cố kiềm nén cơn buồn nôn. Chân hắn dẫm phải thứ gì, xung quanh chỉ thấy xương sọ lộ ra từ đất.
"Khoan đã, thứ dưới chân ta là gì?" Hắn đặt tay xuống dò xét
"Oái, đây… là nhục nhân!" Hắn ngã quỵ, mắt mở to, mồ hôi đầm đìa khắp trán.
---