Chương 10: Phong Sơn thành

Thiên Cơ lấy tay che mũi, từng bước khập khiễng tránh né đống dị vật quái dị treo lủng lẳng khắp nơi. Không gian tối tăm đầy huyết lệ, tiếng nước nhỏ giọt vọng lên nghe như tiếng thở dài của oan hồn.

“Đây là nơi quỷ quái gì chứ, nhìn đâu cũng đầy sự tởm lợm, đến mức khiến mình phát điên.” Hắn hét lên, rồi dần trầm mặc, tự nhủ với bản thân:

“Phải tìm đường thoát khỏi nơi này, chắc chắn phải có lối ra. Hay là thử gọi sư phụ...” Nghĩ đến đó, hắn liền lấy hơi, hét lên:

"Sư phụ!... Sư Phụ!” Thiên Cơ lớn tiếng gọi, nhưng chỉ có tiếng vọng của chính mình vang vọng khắp không gian quỷ dị.

Chân bước tiếp, chẳng biết đã qua bao lâu, bước chân của hắn ngày một nặng trĩu, rồi dần đôi chân rã rời, ý thức cũng dần mất đi, như chìm vào cõi mơ hồ vô định.

Khi tỉnh lại, Thiên Cơ mơ màng mở mắt, trước mắt là bóng dáng mờ ảo, dường như đang nhìn hắn rất chăm chú. Là một nam nhân với mái tóc trắng như tuyết, xõa xuống vai, khoác trên mình bộ huyết y đỏ thẫm tựa huyết lệ.

“Ngươi tỉnh rồi đấy à?" Thanh âm phát ra từ bóng hình kia lạnh lùng mà trầm thấp, khiến Thiên Cơ giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. Nam nhân đó giơ tay, điểm nhẹ vào trán của hắn.

“Đừng cử động. Đây là để giúp người giữ vững thần trí, không để mất đi ý thức.” Nam nhân ấy trầm giọng, như thể có chút quan tâm đến Thiên Cơ.

“Ngươi là Lý Thiên Cơ, vừa rồi ta đã xem thấu toàn bộ ký ức của ngươi, cho nên không cần nói gì thêm. Ta đã biết rõ tất thảy về ngươi và những điều ngươi đang nghĩ.” Nam nhân đó nói dứt lời, bàn tay lại giơ lên, một đạo huyễn quang lóe lên, truyền thẳng vào tâm thức của Thiên Cơ

“Ta vừa truyền cho người những lời giải đáp cho những thắc mắc của ngươi.” Hắn chăm chú nhìn Thiên Cơ, rồi lại tiếp lời:

“Ngươi hỏi ta là ai phải không? Ta là Lý Vô Đạo, là tiên tổ của ngươi, huyết nhục có thể nói chính là do ta truyền lại.” Vô Đạo vừa nói, vừa nở một nụ cười nhàn nhạt, như cười mà chẳng phải cười.

“Ngươi có muốn tiếp nhận truyền thừa từ ta không? Ta thấy tên tiểu tử Chân Tâm kia không lưu lại cho người chút căn cơ nào, vậy hãy để ta dạy dỗ ngươi.” Lời vừa dứt, Thiên Cơ lập tức vội quỳ xuống, dập đầu bái lạy.

“Vãn bối mong được tiên tổ chỉ giáo!” Hắn biết rõ rằng đây chính là cơ hội để hắn đột phá cảnh giới, phát triển thực lực bản thân.

Vô Đạo không đáp lại ngay, ánh mắt trở nên tối lại. Sau một hồi im lặng, ông ta mới lên tiếng, giọng nói lãnh đạm mà nghiêm nghị:

“Trước khi tiếp nhận truyền thừa, ngươi phải chứng minh bản lĩnh. Con đường ngươi chọn là nghịch thiên, mỗi bước đi đều phải chấp nhận cái giá mà ngươi đã chọn. Ngươi có thấy những đống lục phủ ngũ tạng kia không? Từ giờ trở đi, ngươi phải hấp thụ chúng để luyện thể, vượt qua sự ghê tởm, sự đau đớn này, mới đủ tư cách để ta truyền thừa chân pháp."

Sắc mặt Thiên Cơ thoáng biến đổi, tim hắn đập mạnh khi nhìn vào đống lục phủ ngũ tạng vẫn còn co giật, như vẫn còn đọng lại vài tia sinh khí, nhưng trong đôi mắt hắn vẫn ánh lên sự quyết tâm kiên định.

“Chỉ là... ăn thôi mà... ta sẽ làm được, nhất định làm được.” Thiên Cơ tự trấn an bản thân, ý chí như sắt thép, dù trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm. Đây là con đường nghịch thiên, muốn cứu được người thân, hắn nhất định phải vượt qua.

Một lúc sau, Vô Đạo dẫn Thiên Cơ đến trước một đống can tạng vẫn còn đang co giật, sống động như mang theo sinh khí. Mùi huyết tanh nồng nặc xộc vào mũi, tựa như huyết khí của trăm ngàn oán khí hợp thành.

“Ngươi bắt đầu từ đây đi. Đừng để ta phải thất vọng.” Vô Đạo giọng nói lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại đầy ý tứ thăm dò, như muốn nhìn thấy Thiên Cơ có đủ quyết tâm để vượt qua thử thách này hay không.

Thiên Cơ hít một hơi sâu, đôi mắt nhắm lại rồi mở ra, sự quyết tâm rực cháy trong mắt. Hắn cúi xuống, đưa tay chạm vào những mảnh nội tạng lạnh lẽo, rồi từ từ đưa lên miệng cắn một miếng.

Mùi tanh nồng bùng lên trong khoang miệng, vị đắng chát làm hắn muốn nôn mửa, nhưng Thiên Cơ cắn chặt răng, nuốt xuống. Hắn phải vượt qua - vì tương lai, vì thực lực, vì bản thân và người thân.

Mỗi lần nuốt xuống là mỗi lần cảm giác như có hàng ngàn con dao cắt vào cổ họng, nội tạng như bị thiêu đốt, cơ bắp co thắt, nhưng Thiên Cơ không ngừng lại, quyết tâm không để bản thân khuất phục.

Lý Vô Đạo đứng bên cạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn Thiên Cơ đang chịu đựng cơn đau đớn, ánh mắt dần ánh lên sự hài lòng. Hắn biết, Thiên Cơ thân là huyết nhục của hắn, vượt qua chuyện này không khó nhưng lại là ngoại lại nên điều này khiến hắn rất phấn khích.

Thiên Cơ gượng gạo nuốt xuống mảnh nội tạng đầu tiên, cơ thể co giật, cơn đau lan tỏa khắp người như bị hàng ngàn lưỡi dao xé toạc từng tế bào. Nhưng hắn không dừng lại, ý chí mạnh mẽ buộc hẳn phải tiếp tục.

Vô Đạo đứng bên cạnh, ánh mắt luôn nhìn Thiên Cơ. Sau khi Thiên Cơ nuốt trọn miếng cuối cùng, ông ta khẽ nhếch mép, giọng nói lãnh đạm vang lên:

"Ngươi nghĩ chỉ cần nuốt vài mảnh nội tạng là đủ để tiến bước trên con đường này sao? Ngây thơ!" Vô Đạo nhìn thẳng vào Thiên Cơ, đôi mắt ánh lên vẻ châm chọc.

"Con đường người đang đi là nghịch thiên, không thể chỉ dựa vào một lần cố gắng mà thành công. Ngươi sẽ phải hấp thụ những thứ này mỗi ngày.Mỗi lần đều sẽ đau đớn đến tận xương tủy, nhưng đó là cái giá phải trả nếu ngươi muốn tăng thực lực. Hãy chuẩn bị tinh thần."

---