Chương 11: Phong Sơn thành

Bên ngoài, Cổ Thi bước vào phòng để kiểm tra tình hình của Thiên Cơ.

“Tiểu thiếu chủ, ngài đâu rồi?” Hắn gọi lớn, ánh mắt tìm kiếm khắp phòng, đảo qua từng góc tối.

Đột nhiên, một tiếng thét vang lên từ tầng dưới. Một nam nhân như hóa điên lao vào tấn công một vị khách khác. Không kịp trở tay, vị khách bị nam nhân này bị cắt đứt cánh tay phải.

Ngay lúc đó, một sợi xích vàng óng ánh từ đâu bay đến, như có linh trí, chớp mắt đã khống chế nam nhân. Một nữ tử nhanh chóng lao tới, áp sát nam nhân, tay đè mạnh xuống sàn, tay kia giữ chặt sợi xích. Cô ta quét ánh mắt sắc bén về phía vài vị khách khác, dõng dạc nói:

“Người đâu? Tên này dám làm loạn trong quán ta! Lôi hắn đến Chấp Pháp Đường ngay!"

Hai tu sĩ lập tức tiến lên, áp giải nam nhân đang vùng vẫy đi.

Vân An, bà chủ quán, nhanh chóng phủi tay, lên tiếng: “Mọi người hãy bình tĩnh. Vừa rồi chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Vị khách này bị thương, hãy lên phòng trước, lát nữa sẽ có người đến giúp."

Một vị khách thì thầm: “Bà chủ Vân An mà trông trẻ thế nhỉ.” Động tĩnh ồn ào vừa rồi khiến Sinh Hoàng và Cổ Thi không khỏi chú ý. Họ quyết định đi xuống để xem chuyện gì đang xảy ra.

Cổ Thi nhìn kẻ đang bị áp giải đi, lòng đầy sinh nghi, nhưng hắn vẫn phải tìm Thiên Cơ trước mới là điều ưu tiên, hắn bỏ mặc lại Sinh Hoàng trò chuyện với Vân An và bước ra khỏi quán.

Hắn đầy cảm thấy bất an khi không thấy Thiên Cơ đâu. Với khả năng của mình, hắn quyết định sử dụng phân thân để tìm kiếm khắp thành. Hắn khép mắt lại, chú tâm chia sẻ linh thức của mình, từng phân thân lần lượt hiện ra, mỗi hình ảnh mang theo một phần sức mạnh của hắn.

“Ta phải tìm ra người, Thiên Cơ!” Cổ Thi tự nhủ, quyết tâm trong lòng.

Các phân thân tỏa ra theo nhiều hướng khác nhau, nhanh chóng hòa vào trong dòng người đông đúc. Một phân thân đi qua những con phố tấp nập, kiểm tra từng góc tối, trong khi những phân thân khác lại len lỏi qua các khu vực ít người qua lại hơn, hy vọng tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của Thiên Cơ.

Hắn điều khiển phân thân, dùng linh thức để dò xét, ghi nhận mọi sự chuyển động trong không gian. Tuy nhiên, khi Cổ Thi đang tập trung tìm kiếm, một âm thanh lạnh vang lên khắp nơi:

“Tất cả mọi người trong thành đều không được rời khỏi đây. Thành đã bị phong tỏa! Bất kỳ ai vi phạm sẽ phải chịu hậu quả, đây là lệnh từ thành chủ.”

Cổ Thi lập tức cảm nhận có chuyện không tốt. Hắn nhanh chóng triệu hồi các phân thân trở về, tập trung lại tại một vị trí an toàn. Hắn biết rằng việc phong tỏa này không chỉ đơn thuần là để kiểm soát, mà có thể liên quan đến Thiên Cơ.

“Ta không thể chậm trễ hơn nữa,” Cổ Thi quyết định. “Ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, nhưng phải cẩn trọng hơn.”

"Dù sao thành rất rộng lớn, Thiên Cơ hẵn vẫn trong thành" nói rồi hắn đảo mắt qua nhìn một người đi đường, hắn tiến đến "này vị huynh đài này cho ta hỏi có thấy tên tiểu tử nào tướng mạo bình thường mặc y phục đỏ đi ngang đây không?"

Người đó đáp lại"Không ta không thấy ai như vậy cả, ngươi cứ thử hỏi người của Biên Trị, có lẽ họ biết đấy"

Quay lại Thiên Cơ:

Ngày thứ nhất, lần đầu tiên, khi Thiên Cơ cố gắng nuốt mảnh nội tạng đầu tiên, hắn cảm nhận rõ ràng từng thớ thịt thối rữa trượt qua cổ họng, đọng lại vị tanh tưởi đến mức hắn phải bịt miệng, cố gắng không nôn ra ngay lập tức. Dạ dày hắn quặn lại, cuộn lên như muốn đẩy toàn bộ thứ vừa nuốt xuống. Cả cơ thể hắn run rẩy, mồ hôi túa ra khắp người.

Vô Đạo vẫn đứng lặng bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo không chút thương xót. "Hãy nhớ, ngươi không được phép dừng lại," ông ta nói, giọng điệu cứng rắn, đầy uy nghiêm.

Thiên Cơ nhắm mắt, ép bản thân phải nuốt trọn. Mỗi lần một chút, hắn cố gắng kìm nén sự phản kháng của cơ thể, cảm giác như hàng trăm lưỡi dao sắc bén đang cắt vào ruột gan. Hắn biết rằng đây chỉ là những ngày đầu.

Ngày thứ bảy:

Cơ thể hắn dường như đang dần thích nghi với sự hành hạ này, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn luôn rình rập mỗi khi hắn chạm vào những mảnh nội tạng. Tuy nhiên, một sự thay đổi nhỏ đã bắt đầu xuất hiện. Mỗi khi Thiên Cơ nuốt xuống, dòng khí lạnh lẽo từ những mảnh nội tạng lại chảy qua cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy tê dại, nhưng đồng thời cũng mang theo một luồng năng lượng kỳ lạ. Cơ bắp của hắn bắt đầu co giật, và rồi, khi cơn đau qua đi, hắn cảm nhận được sức mạnh tăng lên, dù chỉ là rất nhỏ.

Vô Đạo quan sát kỹ càng, đôi mắt sáng lên đầy toan tính. "Ngươi đang tiến bộ, nhưng còn quá chậm. Con đường người chọn không chỉ là việc luyện thể, mà còn là chiến thắng chính bản thân mình. Ngươi phải vượt qua sự ghê tởm này, nếu không, tất cả sẽ chỉ là vô ích."

Tháng thứ nhất:

Những ngày tiếp theo trở thành một chu kỳ không dứt của sự đau đớn và hành xác. Mỗi buổi sáng, Thiên Cơ phải thức dậy dưới góc cây chết , trên cành cây khô cằn treo lơ lửng những dị vật quái dị, và mỗi tối, trước khi đi ngủ, hắn phải hấp thụ thêm một lần nữa. Cơ thể hắn dần trở nên cường tráng hơn, nhưng tâm trí thì bị bào mòn bởi những cơn ác mộng triền miên.

Đã có những lúc, Thiên Cơ ngồi gục bên đống lục phủ ngũ tạng, đầu óc quay cuồng giữa hai ý nghĩ tiếp tục hay từ bỏ. Nhưng mỗi lần, hình ảnh mẹ hắn - người phụ nữ đang chịu đựng ma khí dày vò – lại hiện lên rõ ràng trong đầu. Đó là lý do duy nhất khiến hắn có thể đứng dậy và tiếp tục nuốt những mảnh nội tạng thối rữa kia.