"Này tiền bối, ngươi ung dung thế sao? Lẽ ra ta cũng nên chú ý chứ, chẳng phải chúng ta đang làm nhiệm vụ sao?" Ánh đèn dầu chập chờn chiếu vào khuôn mặt của Nam tử ,tay cầm một quả táo, vừa đi thong thả vừa gặm từng miếng, hoàn toàn không tỏ ra lo lắng.
"Nhiệm vụ sao? Nhiệm vụ gì chứ?" Nam tử quay mặt lại, nhếch môi cười, ánh mắt thấp thoáng vẻ chán nản. "Chúng ta chỉ đang chạy vặt vì thiếu nhân lực thôi. Trong thành này, ít nhiều ai cũng là tu sĩ. Khi nãy nhận lệnh đi kiểm tra xung quanh bên ngoài, rồi đột ngột có lệnh phong tỏa, cấm mọi người ra vào."
Hắn ngừng lại để cắn thêm một miếng táo, hắn nhìn sang người mới. "Ngươi là người mới, có lẽ còn nhiều chuyện chưa biết. Để ta nói cho ngươi rõ, ngươi có nghĩ tại sao trong thành này đa số điều là tu sĩ không? Ta từng nghe nơi này cách đây 15 năm trước nhỏ hơn bây giờ nhiều và thuộc quyền triều đình, nhưng vào thời điểm ấy, nơi này đã trải qua một trận chiến giữa một tên ma đầu và người của Phong Vân Tông. Dù ta không tận mắt chứng kiến cuộc đấu, nhưng khi được cử đến để khôi phục thành, ta không thể tin nổi rằng cả một cái thành lại bị san bằng chỉ với một lần vung kiếm của tên đại đệ tử Phong Vân Tông. Ta cũng không rõ bằng cách nào mà họ thương lượng với triều đình để chiếm quyền thành và xây dựng được như ngày hôm nay..."
Đột nhiên, hắn đảo mắt.
"Kẻ nào!" Hắn quát lớn, ánh mắt nhìn về phía rừng u ám. "Có chuyện gì vậy, tiền bối?"
"Vân Trung, cẩn thận phía sau!" Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Vân Trung liền bị chưởng lực đánh ra xa. Khi hắn nhìn lại, đã thấy một bóng người mặc toàn thân đen, sát khí bao trùm.
"Vân Trung ngươi còn ngồi ra đó, mau chạy đi gọi các tiền bối khác ứng cứu Hắc Nham tiền bối! Ta sẽ cầm chân tên này!" Dù biết mình chẳng phải là đối thủ của kẻ vừa rồi, nhưng Hắc Nham vẫn để cho tên tiểuu tử Vân Trung rút lui an toàn. Vân Trung nghe theo và nhanh chóng phóng đi mất.
Hắc Nham nghiến chặt hàm, bàn tay nắm chặt thanh kiếm bên hông. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng lồng ngực đã bị khoét một lỗ lớn, máu bắt đầu chảy xuống "Hự không ổn rồi" hai chân Hắc Nham gục xuống, mắt nhìn bóng đen đứng trước mặt đang dần mờ dần"không được, ta không thể gục lúc này!" Hắc Nham cố dùng tay lấy trong tay áo thứ gì đó, chớp mắt cánh tay đấy đã bị cắt đứt, bóng đen đấy cũng chán nản việc nhìn Hắc Nham mà dùng chân đá hắn bay vào phía tường thành.