Chương 13: Ngoại nhập

Tên nhóc trong hẻm nhanh chóng cõng tiểu tử bị thương, chạy sâu vào con hẻm ngoằn ngoèo trước khi tên bán cá có thể bắt kịp. Tiếng chân chạy loạng choạng của người bán cá vang lên phía sau, nhưng hai đứa trẻ đã luồn lách qua những con đường nhỏ đến mức hắn không thể theo kịp.

Đến khi chắc chắn đã an toàn, tên nhóc đặt tiểu tử xuống một góc khuất và nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi là ai? Sao lại giúp ta?” Tiểu tử gượng dậy, vẻ mặt đầy hoài nghi.

Tên nhóc kia nhếch miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh ranh: “Không cần cảm ơn, ta chỉ thấy ngươi chạy không đủ nhanh nên giúp một chân thôi. Ngươi tên gì?”

“Hừ cứ gọi ta là Khâm Bất... còn ngươi?” Tiểu tử thở hổn hển, cố nén đau ở chân.

“Ta là Sinh Hoàng" hắn nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Khâm Bất rồi bảo "Ngươi vừa lấy gì của tên bán cá kia?” Sinh Hoàng hỏi, đôi mắt hiện lên vẻ tò mò.

Khâm Bất cúi đầu, cẩn thận lấy ra một miếng bánh cá nhỏ đã bị dập nát. “Chỉ là cái này. Ta đã không ăn gì mấy hôm nay rồi.”

Sinh Hoàng nhìn miếng bánh trong tay Khâm Bất, đôi mắt chợt trầm xuống. Hắn im lặng một lát rồi đột nhiên kéo tay Khâm Bất: “Đi theo ta.”

“Đi đâu?” Khâm Bất ngạc nhiên.

“Ngươi cần thức ăn đúng không? Thế thì theo ta.” Sinh Hoàng cười ranh mãnh, ánh mắt đầy tự tin.

Khâm Bất không hiểu chuyện gì, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác mà đành đi theo. Cả hai cùng đi xuyên qua những con hẻm nhỏ, vừa đi vừa trò chuyện.

"Nè rốt cuộc là đang đi đâu vậy?" Khâm Bất vừa theo sau vừa hỏi, rồi hắn phàn nàn " người đi từ thôi chứ chân ta đau theo không kịp đây này."

Sinh Hoàng đi chậm dần và quay đầu lại cười "haha, mà này, hay ta và ngươi kết nghĩa anh em đi, ta vẫn còn một đại ca, nhìn dáng vẻ ngươi có vẻ lớn tuổi hơn ta, vậy ngươi sẽ là nhị huynh, thế nào?)

Khâm bất ngây người nhìn hắn "gì chứ kết nghĩa anh em với ta sao?, ngươi có đùa không đấy?" Trong lòng hắn lúc này dân lên một cảm xúc khó tả.

Sinh Hoàng nhún vai, ánh mắt tỏ ra sự tinh nghịch. “Ta trông giống đang đùa à? Chúng ta đều là những kẻ không nơi nương tựa, vậy thì kết nghĩa anh em để giúp đỡ nhau sống sót. Chẳng phải tốt hơn sao?”

Khâm Bất im lặng nhìn Sinh Hoàng một lúc. Trong lòng hắn có chút hoài nghi, nhưng cũng chẳng thể phủ nhận rằng thằng oắt con này có điều gì đó khác biệt. Một sự kỳ lạ.

“Được thôi. Nếu ngươi không thấy phiền, ta chấp nhận. Nhưng đừng trách ta, nếu ta chẳng giúp được gì nhiều,” Khâm Bất nói, giọng cố tỏ ra lạnh nhạt.

Sinh Hoàng bật cười, vỗ vai Khâm Bất. “Vậy là từ nay ngươi là nhị huynh của ta, là tiểu đệ của đại ca của chúng ta. Đại ca ta chắc chắn sẽ thích ngươi. Yên tâm đi, chỉ cần ngươi nghe lời là được.”

Khâm Bất lắc đầu, trong lòng hắn cảm thấy một chút ấm áp. Đã lâu rồi hắn không nghe ai nói những lời chân thành như thế. “Vậy còn ngươi, tính dẫn ta đi đâu đây?”

Sinh Hoàng quay người, tiếp tục bước đi. "về nhà!"

---