Chương 14: Ngoại nhập

Màn đêm bao phủ căn nhà khiến thời gian trôi chậm hơn. Sinh Hoàng ngồi một góc, tựa đầu vào tường, mắt lim dim như đang thiu thiu ngủ. Khâm Bất lặng lẽ quan sát, ánh mắt lướt qua gương mặt non nớt của cậu nhóc.

Hắn một lúc sau cũng chẳng thể đánh lại cơn buồn ngủ ập đến, mà đôi mắt cũng dần lịm dần xuống.

Chẳng biết qua bao lâu, một giọng nói khiến hắn mơ màng tỉnh dậy. Mở mắt ra, trước mặt hắn là gương mặt của Sinh Hoàng, "nè tỉnh dậy đi ngủ như lợn".

Hắn cố gắng vươn người đứng dậy, tìm đến cái chun nước bên ngoài mà rửa mặt, bỗng hẵn sừng tỉnh như nhớ điều gì đó mà quay mặt sang hỏi Sinh Hoàng, " Đại ca, đại ca về chưa?".

Nghe Khâm Bất hỏi thế, trên mặt Sinh Hoàng tuy vẫn nỡ nụ cười nhưng ánh mắt có chút đượm buồn, " đêm qua huynh ấy không có về, nhưng mà không sao đâu, chắc là huyng ấy bận chút thôi, lát nữa là về mà, haha" hắn nhìn cái bộ mặt tự trấn an mình của Sinh Hoàng mà cạn lời.

"Nào!, Đi kiếm gì đó chơi cho khuây khỏa đi" rồi Sinh Hoàng kéo hắn đi, hắn cũng thuận theo mà bị kéo đi, chớp mắt đã đi ra tới phố, khiến hắn ngơ nhác, " vãi nồi, đệ ăn cái gì mà chạy nhanh thế, chỉ ta với".

Sinh Hoàng gãi đầu "đại ca dạy".

Một lúc sau đi ngang qua chỗ bày trò úp chén, Sinh Hoàng liền kéo Khâm Bất vào mà trỗ tài, tên chủ bày ra 12 cái chén, hắn bỏ vào một đồng bạc, rồi đánh tráo lia lịa, khiến Khâm Bất hoa cả mắt, Sinh Hoàng chọn một cái, mở ra liền đúng cái có chứa một đồng bạc.

"Đệ ăn cái gì mà mắt tinh thế Sinh Hoàng?" Sinh Hoàng lại đáp "đại ca dạy" khiến Khâm Bất không kịp được mà thốt lên "rồi đại ca đệ là thần tiên hay gì mà cái rắm gì cũng là đại ca vậy" nghe vậy, Sinh Hoàng ghé sát tai lại "đệ nói này, đây gọi là tu tiên, trước đại ca có chỉ điểm nên đệ tu luyện, hiện tại đệ cũng chỉ mới luyện thể trung kỳ thôi" nghe vậy khiến Khâm Bất sững đôi chút,

Hắn cũng đã nghe khá nhiều về cái gọi là tu tiên giả này rồi nhưng chưa gặp, lại càng không nghĩ mình có thể tu luyện được, nhưng hắn cũng hỏi lại " vậy ta có thể tu luyện không?" nghe vậy, Sinh Hoàng đắn đo một lúc rồi bảo, "cái này cũng cần phải xem xét!"

"Xem xét, xem xét gì chứ?" Hắn thắc mắc, " trước hết phải kiểm tra huynh có linh căn hay không, nếu không có linh căn thì gần như không thể tu luyện được, bây giờ ta với huynh đến chỗ này thử kiểm tra xem" hắn vẫn còn mơ hồ đôi chút "chỗ nào ".

"Cứ theo đi là biết"

Nói rồi, Sinh Hoàng liền nắm chặt tay Khâm Bất mà lao đi, trong nháy mắt, cả hai đã đứng trước một căn nhà đổ nát, Sinh Hoàng kéo Khâm Bất tránh chướng vật mà tiến vào.

Bên trong, mùi ẩm mốc bốc hộc lên mũi, trên trần nhà đầy những mạng nhện đóng bám, nhưng không gian trong đây khá rỗng rãi.

Sinh Hoàng tiến đến một cái tủ cũ bị ngã xuống nền sàn nhà, hắn lục tìm một lúc thì lấy ra một quả cầu " này mao lại đây" nói rồi Sinh Hoàng đặt quả cầu lên một cái bàn bên cạnh.

"Được rồi, giờ huynh hãy đặt tay lên quả cầu này, nếu có linh căn thì nó sẽ có biến đổi" nghe vậy Khâm Bất với sự háo hức cũng làm theo những gì Sinh Hoàng chỉ.

Lúc này quả cầu với sự tương tác đã phát ra ánh hào quang nhẹ, "có rồi, huynh có linh căn rồi, nhưng đệ không biết nó là loại nào."

Khâm Bất nghe vậy rất háo hức. “Linh căn à? Vậy là ta có thể tu luyện thật sao?” Khâm Bất không giấu nổi sự phấn khích. Vần quang từ quả cầu vẫn le lói, chiếu lên gương mặt đầy tò mò của hắn.

Sinh Hoàng gật đầu, “Đúng vậy, nhưng mà... đệ không đủ trình để xác định được loại linh căn của huynh. Chỉ biết chắc chắn là huynh có tiềm năng.”

“Thế phải làm gì tiếp theo?” Khâm Bất hỏi dồn dập, tâm trí hắn bừng sáng bởi một con đường mới mẻ.

Sinh Hoàng gãi đầu, giọng hơi ngập ngừng. “Thật ra… cái này phải nhờ đại ca giúp. Huynh ấy mới là người biết rõ. Đệ chỉ là học lỏm được chút ít mà thôi. Nhưng đừng lo, khi đại ca về, đệ sẽ bảo huynh ấy, chỉ dẫn huynh. Còn giờ thì…”

Sinh Hoàng ngừng một chút, nhìn quanh căn nhà đổ nát, rồi quay lại nhìn Khâm Bất, nở nụ cười tinh quái. “Chúng ta phải tranh thủ tập luyện cơ bản đã. Huynh nghĩ sao?”

“Được thôi, nhưng mà… tập cái gì đây?” Khâm Bất hơi bối rối, rõ ràng hắn chẳng biết một chút gì về tu luyện.

Sinh Hoàng chống hông, bước lại gần Khâm Bất,“Trước tiên, huynh cần phải rèn luyện căn cơ và nội lực. Đó là nền tảng quan trọng nhất. Đệ sẽ chỉ huynh vài chiêu cơ bản. Làm theo đệ.”

Nói rồi, Sinh Hoàng ra hiệu cho Khâm Bất ngồi xuống đất, hai chân bắt chéo. Hắn bắt đầu điều chỉnh tư thế của Khâm Bất, sau đó nói với giọng nghiêm túc:

“Hít sâu bằng mũi, giữ lại trong bụng, rồi thở ra từ từ bằng miệng. Cứ làm đi làm lại như vậy. Đây là cách để huynh tập trung năng lượng trong cơ thể.”

Khâm Bất thử làm theo, nhưng chỉ được vài lần thì cảm thấy khó chịu, cơ thể không quen với việc hít thở chậm rãi như vậy. Hắn mở mắt, phàn nàn:

“Khó chịu quá! Cái này có thật sự giúp được gì không vậy?”

Sinh Hoàng bĩu môi, vỗ vai Khâm Bất một cái. “Phải kiên nhẫn, huynh à! Lúc đầu ai cũng thấy thế. Nhưng tin đệ đi, nếu huynh làm tốt, cơ thể sẽ mạnh hơn, và khi hấp thu linh khí, huynh sẽ không bị phản tác tiêu cực.”

Khâm Bất nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu, tiếp tục cố gắng. Một lúc sau, hắn cảm thấy cơ thể dường như nhẹ nhàng hơn, hơi thở cũng đều đặn hơn.

Sinh Hoàng đứng dậy, nhìn hắn tập trung, nở một nụ cười nhẹ. “Tốt, cứ giữ như vậy. Huynh đã có khởi đầu tốt rồi. Đợi khi đại ca về, huynh sẽ được học cách thực sự sử dụng linh căn của mình.”

---