Đêm đen như mực bao trùm vùng đất thanh vắng, nơi mà thời gian dường như ngừng lại và dấu chân con người đã phai mờ theo dòng chảy. Những cành cây khô quắt như những móng vuốt quái dị vươn ra từ lòng đất, sẵn sàng xé nát bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm lãnh thổ này. Gió lạnh gào thét qua từng tán lá, tạo nên những âm thanh rùng rợn.
Cổ Thị, người đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư, hắn đi đầu, với dáng vẻ trầm mặc với khí thế mạnh mẽ tỏa ra. Hắn không cần pháp bảo, dường như chỉ cần dựa vào sức của mình đã đủ để đẩy lùi bất kỳ sự cản trở nào. Theo sau là Sinh Hoàng, một tu sĩ Kết Đan kỳ, dù có tu vi thấp hơn nhưng lại phát ra một loại tà khí mà chỉ Thiên Cơ, kẻ mang trong mình một thứ bất phàm khó tả, có thể cảm nhận.
Thiên Cơ bước đi sau Cổ Thi, ánh mắt lướt nhìn Sinh Hoàng, người bên cạnh nhưng lại cảm thấy lạc lông trong không gian âm u này.
Thiên Cơ nắm chặt chiếc túi nhỏ bên hông, chứa đựng thứ mà Cổ Thi đã trao cho hắn để phòng thân.
Sinh Hoàng không nói gì, chỉ lặng lê quan sát Thiên Cơ với ánh mắt lạnh lùng và có phần khinh bỉ. Hắn không hiểu vì sao Cổ Thị, người xuất chúng như vậy, lại giữ một tên tiểu tử nhất như thỏ bên mình, nhưng trong ánh mắt đó cũng có chút cảnh giác và tò mò.
Bất ngờ, từ trong màn sương mờ mịt, âm thanh rít lên lanh lảnh, vang vọng khắp khu rừng. Tiếng gió đã bị lấn át đi bởi những âm thanh kỳ quái, đầy hắc ám.
“Yêu vật!” Cổ Thi khẽ nói, đôi mắt sau chiếc mặt nạ bén lóe lên.
Hắn cảm nhận được khí tức tà ác đang bao trùm bầu không khí. Cổ Thi niệm chú phóng ra ánh quang soi sáng xung quanh.
Từ bóng tối, những sinh vật kỳ dị xuất hiện, dưới ánh quang soi chiếu, hình thù của chúng cũng dần lộ diện, toàn thân phủ đầy tà khí đen kịt, mắt đỏ rực như máu, Mùi tử khí nồng nặc tỏa ra, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Một con yêu vật thân hình to lớn , đôi mắt sáng lên tia đỏ rực, bất ngờ lao thẳng vào Cổ Thi. Nhưng hắn vẫn đứng yên, chỉ khẽ vung tay. Một luồng linh khí đen tối mạnh mẽ bạo phát từ tay hắn, đánh thẳng vào yêu vật. Con quái vật gào thét đau đớn, lùi lại, nhưng chỉ sau vài giây, vết thương của nó bắt đầu hồi phục, làn da trở lại nguyên vẹn.
Cổ Thi thầm nghĩ:
"Xem ra bọn chúng cũng có thể tái tạo" rồi hắn nhìn về phía Sinh Hoàng
Sinh Hoàng nói khẽ, “Yêu vật ở đây mạnh hơn những gì ta nghe qua... Chúng có khả năng rất đáng gờm!" Hắn biết rằng với tu vi Kết Đan, đối phó với chúng sẽ không hề dễ dàng.
Thiên Cơ đứng phía sau Cổ Thi, ánh mắt mở to, tim đập loạn. Hắn rút ra một lá bùa từ túi áo, thứ mà Cổ Thi đã trao cho hắn để tự vệ.
“Người đứng yên đó! Không được rời khỏi kết giới ta tạo ra.” Cổ Thi lạnh lùng ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ không cho phép phản kháng.
Sinh Hoàng bước lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bầy yêu vật. Hắn không do dự, hắn giơ tay lên, một tiếng nổ vang lên như tiếng sấm. Linh lực trong người hắn bùng phát, tạo ra những tia sét chói lóa, bao trùm xung quanh thân thể hắn.
“Lôi động!” Sinh Hoàng quát lên, giọng như tiếng sấm, đầy uy lực. Những tia sét xé như toạc không gian, lao thẳng vào lũ yêu vật. Chúng kêu thét, cơ thể bị thiêu cháy dưới sức mạnh đã được phóng đại, nhưng chỉ một lúc sau, các vết thương lại từ từ hồi phục, khiến chúng trông còn mạnh mẽ hơn trước.
Một con yêu vật khác lao đến, móng vuốt sắc hơn lưỡi kiếm. Nhưng trước khi nó có thể chạm vào Sinh Hoàng, hắn chỉ cần vung tay, một tia lôi lực, xuyên thẳng vào ngực yêu vật. Nó co rút lại, nhưng chỉ một thoáng sau, cơ thể nó lại hồi phục, lao vào tấn công một lần nữa.
Cổ Thi quan sát từ xa, ánh mắt đầy suy tính sau chiếc mặt nạ.
“Chúng có vẻ đúng như ta đã suy đoán, xem ra vẫn có thể thử sức đối phó, và cũng có dịp để xem xét thực lực tên kia."
Thiên Cơ đứng sau, chứng kiến tất cả mà không khỏi kinh sợ, nhưng bản thân như mách bảo hắn phải hành động.
“Người nên đứng yên trong kết giới.” Cổ Thi lạnh lùng nói với Thiên Cơ, không quay đầu lại. “Ngươi không có tu vi, đừng để bản thân trở thành gánh nặng.”
Thiên Cơ nhìn bóng lưng của Cổ Thi và Sinh Hoàng đang chiến đấu, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. Hắn không phải là kẻ vô dụng, nhưng thực lực yếu kém lại khiến hắn bị giới hạn, không thể giúp gì. Lá bùa trong tay hắn phát sáng nhè nhẹ, như đáp lại cảm xúc dao động trong lòng.
Cổ Thi tiếp tục đứng yên, quan sát mà không hành động thêm. Hắn đang chờ đợi điều gì đó, hoặc có lẽ, hắn muốn đánh giá toàn bộ tình hình trước khi ra tay. Hắn đã từng chiến đấu với những thứ mạnh mẽ hơn thế,
Sinh Hoàng không ngừng tấn công, mỗi lần vung tay là một tia sét mạnh mẽ xé toạc không khí. Nhưng mỗi đòn đánh của hắn đều không thể tiêu diệt hoàn toàn yêu vật, chỉ làm chậm lại sự hồi phục của chúng. Hắn bắt đầu cảm thấy kiệt sức, linh lực tiêu hao ngày càng nhiều, nhưng bọn yêu vật vẫn như vô tận.
---