Chương 7: Phong Sơn khởi 3

Cả hai đi bộ hơn nửa canh giờ giữa khu rừng chẳng tia sáng nào có thể chiếu xuyên qua, cuối cùng họ cũng rời khỏi khu rừng . Cổ Thi quay sang nhìn Thiên Cơ và hỏi:

-Có đói không ? Ta thấy phía xa có một quán, hãy đến đấy tạm dừng chân nghĩ ngơi.

Sau đấy cả hai tiến về phía quán nước, một tên tiểu nhị vội chạy ra:

- hai vị cần dùng gì?

- lấy ta 4 cái bánh bao là được

-Đợi một chút

Lúc này đây một nam nhân bước vào quán và ngồi xuống ghế tay đặt kiếm lên bàn, tên tiểu nhị theo đấy cũng nhanh chóng chạy sang. Cổ Thi liếc mắt nhìn sang:

"Đây chắn phải cái tên ta đánh gục và cải trang thành ở Mặc gia sao, tại sao hắn lại ở đây"

Cổ Thi cảm thấy có điều gì không ổn khi nhìn thấy nam nhân đó, nhưng hắn cố gắng giữ bình tĩnh. nhẹ quay sang Thiên Cơ, nhẹ nhàng nhắc nhở:

-Thiên Cơ, chú ý đến xung quanh. Có vẻ như chúng ta không phải là những người duy nhất có mặt ở đây.

Thiên Cơ nhìn quanh quán, cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. nhân vật ở đây không chỉ là người bình thường,sự hiện diện của người đó có vẻ chẳng đơn giản.

Khi tiểu nhị bưng đĩa bánh bao đến bàn, Cổ Thi tiếp tục quan sát tên kia từ bên bàn này, đồng thời nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho Thiên Cơ. Thiên Cơ hiểu ý, nhẹ nhàng cầm bánh bao và cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, tuy nhiên Thiên Cơ không thể không cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy hắn:

Cổ Thi thì thầm:

-Cẩn thận, chúng ta có thể theo dõi. Đừng để lộ những nghi ngờ, chỉ ăn.

Thiên Cơ gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh và tiếp tục ăn bánh bao. Trong khi đó, Cổ Thi ngồi im lặng, mắt không rời khỏi tên nam nhân kia. Cảm nhận thấy rằng người này có vẻ rất nghiêm túc, càng không giống như một người thường xuyên lui tới.

Thiên Cơ tiếp tục ăn bánh bao, nhưng ánh nhìn của Cổ Thi không rời khỏi nam nhân kia. Đối với Cổ Thi, sự hiện diện của tên này không chỉ đơn thuần là một sự hợp trùng hợp. Hắn nghi ngờ rằng nam nhân này có thể liên kết đến những vấn đề liên quan đến Mặc gia.

Nam nhân kia, sau khi gọi món ăn, ngồi yên tĩnh và bắt đầu ăn. Tuy nhiên, bình thị không thoải mái . Thay vào đó, luôn nhìn đánh giá liên tục quan sát xung quanh, như thể đang tìm kiếm điều đó. Điều này làm Cổ Thị càng thêm cảnh giác.

Bỗng nhiên, tên tiểu nhị vừa rồi đột nhiên lao tới phía hai người bọn họ, Cổ Thi đoán rằng tên này cũng đã dính ma khí rồi, hắn vừa định ra tay thì tên nam nhân kia rút kiếm ra chém đầu tên kia xuống, hắn vừa định thu kiếm thì từ phần cổ của tên tiểu nhị.

Phóng ra những tia ma khí đen mờ ảo nối đến phần đầu vừa bị chặt xuống. Chẳng để tên đó lại ra tay, Cổ Thi liền đánh tên tiểu nhị đó ra khỏi quán, tay thi triển Ám Hỏa thiêu thân tên đấy.

Ám Hỏa, một loại pháp kỹ thuật mạnh mẽ của Cổ Thi, nhanh chóng biến không khí xung quanh tên tiểu nhị thành một ngọn lửa màu xanh đen. Ngọn lửa này không chỉ tiêu diệt vật chất mà vẫn có khả năng tiêu diệt đến tận linh hồn. Ngọn lửa bao phủ thân thể tên tiểu nhị, tạo ra cảnh tượng khó mà hình dung nổi.

Cảnh tượng trước mắt Thiên Cơ , làm hắn cảm thấy khủng khiếp, sự tàn bạo của Ám Hỏa thật sự không thể tưởng tượng nổi. Ngọn lửa xanh cháy rực, biến tên tiểu nhị thành tro bụi.

Cổ Thi giữ vẻ mặt nghiêm túc, không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào. Hãy hiểu rõ rằng tiêu diệt ngay lập tức tên tiểu nhị, là điều cần thiết để bảo vệ bản thân và Thiên Cơ. Trong lúc giải quyết, Cổ Thi đã nhanh chóng hướng nhìn chuyển về phía nam nhân vừa rồi,

-tại hạ là Sinh Hoàng, vừa rồi dù không rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng chi ít vị đây đã hành động rất nhanh nhẹn, xem ra khí chất cũng là người tu luyện.

Cổ thì trầm trầm nhìn ánh mắt sắc bén sau chiếc mặt nạ hướng về Sinh Hoàng:

- chuyện vừa rồi ta vốn không cần ngươi ra tay thì ta cũng giải quyết ổn thỏa.

Sinh Hoàng chỉ mỉm cười mà đáp:

-Vậy cho tại hạ mạo muội hỏi hai người đang lên đường đi đâu vậy... Tại hạ đây được sư phụ cử đến Phong Sơn địa để tìm người.

Cổ Thi nhìn bằng ánh mắt dò xét:

"Tự chủ động gợi ra mục đích của bản thân sao?"

-Thế thì sao nào

-À không không, chỉ là tại hạ hy vọng nếu cùng đường.. Ta có thể cùng đi.. cách không xa cũng là Phong Sơn thành..

Cổ Thi nghĩ gì đó mà trầm giọng đáp lại:

-Nếu vậy cũng không phải là việc gì đó không thể... Để ngươi đi cùng cũng được.

-Đa tạ

Cổ Thi quay sang nhìn Thiên Cơ

-Ta lên đường nào.

Cổ Thi và Thiên Cơ rời khỏi quán, cùng với Sinh Hoàng bước lên đường dẫn đến Phong Sơn thành. Không khí yên tĩnh hơn sau sự kiện vừa rồi, nhưng không khí vẫn căng thẳng. Cả ba người đều đi trong im lặng, chỉ có bước chân đều đặn trên con đường mòn.

Thiên Cơ giữ khoảng cách nhất định cho Sinh Hoàng, vẫn cảm thấy không thoải mái về sự hiện diện của người này, thầm nghĩ.

"Người thực sự muốn cho hắn đi cùng sao? Có vẻ như không đơn giản chỉ là một tình huống cờ gặp trên đường,"

---