“Là Hoàng tiểu đệ đó sao... Đến đây có việc gì, còn có cả Đường muội muội đến cùng sao?”
Sinh Hoàng nói với Bất huynh rằng hắn cần một loại đan dược để loại bỏ chướng khí. Hắn nghi ngờ rằng trong quá trình tu luyện đã xảy ra sai sót, dẫn đến tình trạng này.
“Cầm lấy,” Khanh Bất đưa túi vải nhỏ vào tay Sinh Hoàng.
“Trong này là những viên đan dược mà đệ cần.”
Sinh Hoàng đa tạ Khanh Bất và hỏi mượn phòng luyện đan một hôm để luyện chế đan dược bổ trợ cho Viễn Thường Hạ pháp. Công pháp này sinh ra thuộc tính khắc sinh linh căn lôi của hắn, và hắn cần tự thân vận động để đột phá thập nhị tầng âm dương.
“Cũng được. Đệ nhớ cẩn thận, đừng tùy tiện chạm vào những ô tủ đánh dấu,” Khanh Bất dặn dò, rồi rời đi.
“Được rồi, mau thực hiện thôi.”
“Huynh có cần muội giúp không?” Ngọc Đường hỏi, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Được! Muội hãy lấy giúp ta những loại thảo dược này nhé.” Sinh Hoàng viết ra danh sách cần thiết. Cả hai làm việc cho đến khi trời chuyển tối.
“Muội về phòng trước đi. Ta cần canh chừng thứ này cho đến khi tinh luyện xong,” Sinh Hoàng nói.
“Vậy muội về trước nhé.” Ngọc Đường nhẹ nhàng rời đi.
Đột nhiên, một giọng nói thì thầm vang lên trong đầu Sinh Hoàng.
“Ngươi định loại bỏ ta bằng những thứ này sao? Vô ích thôi.”
“Ngươi là ai? Mau ra mặt đây!” Sinh Hoàng đứng dậy, nhìn xung quanh.
“Chỉ có ngươi mới nghe thấy ta, vì ta là ngươi, nhưng ngươi không phải ta. Haha!”
“Ngươi đang nói gì? Mau ra đây!” Sinh Hoàng hoảng hốt.
“Ta ở trong người ngươi đấy, tiểu tử. Ngươi may mắn vì đến giờ không bị ta kiểm soát, nhờ vào Phiến Kim Trì Thánh thể... nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ta sẽ chiếm hữu cơ thể của ngươi, haha!”
Giọng cười quái dị vang lên trong đầu Sinh Hoàng khiến hắn gục xuống, ôm đầu đau đớn rồi ngất đi.
Trong cơn mơ, hắn thấy hai bóng dáng mờ ảo tấn công Ngọc Đường và bản thân hắn thì bất lực. Khi tỉnh dậy, mặt trời vẫn chưa lên. Hắn nhanh chóng kiểm tra số đan dược.
“Hoàn hảo! Phải thử ngay số này. Nhưng kẻ kia là ai? Tại sao hắn lại tồn tại trong cơ thể ta? Những gì ta thấy có liên quan gì đến nhau?”
Tại một nơi khác, Mặc Vân Phong và Trường Vân Tôn trở lại nơi xảy ra cuộc chiến với Chân Tâm. Khi Mặc Vân Phong định hạ xuống, Trường Vân Tôn ngăn lại.
“Tại sao lại ngăn cản?” Mặc Vân Phong hỏi.
“Ngươi không cảm nhận được tà khí sao?” Trường Vân Tôn nói, ánh mắt nghiêm nghị.
“Oái lạ, lẽ ra với thực lực hiện tại, ta phải cảm nhận ra chứ.” Mặc Vân Phong nhíu mày.
Trường Vân Tôn chỉ cần vẫy tay, toàn bộ tà khí lập tức tan biến. Cả hai đáp xuống, dò xét xung quanh. Mặc Vân Phong nhớ lại lần gặp gỡ với Lý Chân Tâm, khi cả hai suýt bỏ mạng vì bị hắn lừa.
Khung cảnh 15 năm trước hiện ra trước mắt. Tại nam Phong Sơn, tiếng kêu hoảng loạn vang lên:
“Aaa! Chạy mau!”
“Mau rời khỏi đây!” Một lão giả ăn mặc rách nát hô lớn, tay chống gậy tạm ngưng lại , rồi hô tiếp.
“Có giao chiến sắp xảy ra, mau rời đi!”
Người dân nhanh chóng rời khỏi Phong Sơn thành, lão ăn mày cũng hòa vào dòng người. Chẳng mấy chốc, Phong Sơn thành trở nên vắng vẻ.
Một bóng người bay tới, phía sau là nhóm cường giả đuổi theo.
“Bắt hắn!” một người hô lớn.
“Cẩn thận! Hắn có thể giở trò. Bao vây thành lại, hắn không có đường lui!”
Tại một nơi khác, một đệ tử của Phong Vân Tông gục xuống trước khi kịp nói hết câu. Một nam nhân bí ẩn đi qua, mỉm cười.
“Chẳng còn chướng ngại nào,” hắn nói rồi đi thẳng đến Diện phòng.
Hắn dò xét xung quanh, nhìn chằm chằm vào một bức tranh phong cảnh. Sau đó, hắn vẫy tay, một lối đi xuất hiện cạnh bức tranh. Hắn bước vào.
Quay lại với Phong Sơn thành, Mộ Viên cảm thấy bức bối. Hắn, thiên tài bẩm sinh và đệ tử chân truyền của Phong Vân Tông, không thể kiên nhẫn.
“Còn phải chờ đến khi nào?” hắn hỏi.
“Cứ chờ đi. Ta không tin hắn sẽ không lộ diện,” Trường Vân Tôn trấn an.
Mộ Viên nhìn xuống Phong Sơn thành, hét lớn: “Tên ma đầu kia, mau ra đây! Đừng có trốn như con chó!”
Hình bóng phía dưới không có chút rung động, rồi truyền lời nhắn vào tâm trí Mộ Viên: “Mạnh miệng lắm, có giỏi thì xuống đây so tài với ta.”
Nghe vậy, Mộ Viên không kiềm chế được, phi thẳng xuống, mặc cho mọi lời ngăn cản.
Mộ Viên lao xuống như một mũi tên, lòng đầy quyết tâm. Trường Vân Tôn và Mặc Vân Phong vội vã chạy theo, nhưng không kịp ngăn cản. Họ biết rằng, trong tình cảnh, sự nóng nảy có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
“Chờ đã, Mộ Viên!” Mặc Vân Phong hô lớn, nhưng tiếng gọi của hắn đã bị gió cuốn đi.
Mộ Viên đáp xuống giữa thành không bóng người, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
“Tên ma đầu! Xuất hiện đi!” Hắn gầm lên, âm thanh vang vọng khắp Phong Sơn thành.
Cảnh vật xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi một giọng nói trầm ấm cất lên từ trong bóng tối.
“Ngươi thật sự nghĩ mình có thể đối đầu với ta sao?”