Tại Mặc gia, lúc này là canh bảy. Mặc lão đang bế quan thiền định, sắc mặt trầm tư, đột nhiên cảm nhận một cổ khí tức kỳ lạ xâm nhập vào tinh thần mình. Lão nhanh chóng vận linh lực, đôi tay vung mạnh, như muốn đẩy cổ khí tức ra ngoài.
"Khụ!"
Mặc lão phun ra một ngụm huyết tươi, đôi mắt ông nheo lại, sắc mặt tái nhợt, cảm thấy điều này thật kỳ lạ:
"Rốt cuộc đây là thứ gì? Ta không thể tự mình loại bỏ nó được."
Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên, và giọng nói của Sinh Hoàng truyền đến. Mặc lão vội vàng chỉnh trang y phục, tay xóa đi vết máu trên áo, rồi đáp lại với giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn chưa thoát khỏi sự lo âu:
"Có việc gì?"
"Bẩm, Trường Vân Tôn đang đợi ở Diện Trì phòng."
Mặc lão biết mục đích của Trường Vân Tôn là vì Dị Phù Vân, liền nhanh chóng phi thẳng đến đó. Khi đến nơi, Trường Vân Tôn đang nhâm nhi trà, nụ cười trên môi tạm thời rời xa:
"Đệ đến rồi à! Mau ngồi xuống đây nào."
Khi nhắc đến Dị Phù Vân, giọng Trường Vân Tôn trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh:
"Hôm nay, ta đích thân đến đây... Đệ hiểu rõ hơn ai hết mà."
Mặc lão bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong đã bị uy nghiêm từ vị sư huynh làm cho e sợ . Lão thở dài, khẽ nhắm mắt một lúc rồi mở ra, tỏ ra âu lo:
"Lý Chân Tâm đã tự bạo, và đệ không có tung tích nào về Dị Phù Vân cả."
Trường Vân Tôn nghe vậy thì đáp lại, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết:
"Vậy chẳng lẽ một kẻ như hắn lại không có thuộc hạ sao? Ta đoán hắn đã cất giấu đâu đó không xa. Hơn nữa, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, người của tiên giới sẽ sớm đòi lại nó thôi."
Cả hai người trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt họ nhìn về phía xa xăm, tâm trạng nặng nề. Mặc lão thầm nghĩ:
"Cho dù có lật tung cái đại lục này lên, ta nhất định phải tìm ra bảo vật này."
Bên ngoài Mặc gia, một người mặc y phục đen đang lẻn vào, bước chân hắn nhẹ nhàng, như bóng ma:
"Phải nhanh chóng trước khi Vô Tàn U hết tác dụng, nếu không, đám tu sĩ sẽ phát hiện ra mình."
Hắn thân thủ nhanh nhẹn, lén vào viện phòng. Khi vừa vào, Sinh Hoàng đang chuẩn bị bước vào, cảm giác có người. Hắn lập tức trốn sang một góc, đôi mắt ánh lên sự khẩn trương. Sinh Hoàng đi ngang qua, ngay lập tức, hắn ra tay đánh ngất, khẽ hạ thấp người để tránh sự chú ý. Bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó và ngẫm.
"Không có thứ ta cần ở đây rồi, mau rút lui thôi."
Chỉ trong chốc lát, hắn hóa thân thành Sinh Hoàng và bước ra ngoài. Đến cổng, hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Sinh Hoàng! Giờ này ngươi còn định đi đâu?"
Hắn quay lại nhìn, người gọi là Mặc lão, đứng cạnh là Trường Vân Tôn. Cả hai đều đang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
"Hai kẻ này có cảnh giới không tầm thường, phải nghĩ cách đối phó thôi."
Sau một lúc ngẫm nghĩ, hắn cười giả lả:
"Chỉ là muốn đi ra ngoài dạo ngắm cảnh sắc đêm nay thôi."
"Thế sao? Ta không nhớ là ngươi có sở thích đó cơ đấy. Nhưng mà thôi, nhớ về sớm, đừng có trốn tu luyện đấy... ta và sư huynh sẽ ra ngoài ít hôm."
Nói xong, Mặc lão và Trường Vân Tôn lập tức bay đi, hắn thở phào nhẹ nhõm, thoát được nguy hiểm trước khi Vô Tàn U sắp hết hiệu lực.
"Cứ về mật thất trước đã, nhưng có vẻ cảnh sắc đêm nay thật tuyệt hảo. Ta phải về, tiểu thiếu chủ vẫn còn đợi, ta không còn nhiều thời gian..."
"Hoàng huynh! Hoàng huynh! Tỉnh dậy đi!"
"Đường muội... Là Đường muội đó sao?"
Ngọc Đường vì mãi không thấy Sinh Hoàng nên đã chạy đi tìm khắp Mặc gia, đôi mắt ngập tràn lo lắng. Cuối cùng, cô tìm ra hắn ở góc viện phòng, vội vàng chạy lại:
"Huynh bị thương rồi, để muội đỡ huynh đi."
Sinh Hoàng từ từ đứng dậy, hơi khom người, tay khoác vai Ngọc Đường bước đi, sắc mặt hắn có chút mệt mỏi:
"Khi nãy huynh vào đây đã bị kẻ nào đó đánh lén."
"Tên chết tiệt nào dám làm thương huynh vậy? Muội tìm ra sẽ cho hắn biết tay!"
Sinh Hoàng chỉ quay mặt nhìn Ngọc Đường, nụ cười tươi tắn nhưng vẫn không thể che giấu sự lo lắng. Ngọc Đường vội quay mặt đi, hai má đỏ bừng:
"Nha đầu ngốc, muội có ý tốt, ta rất cảm kích. Nhưng với tu vi Trúc Cơ cảnh của muội thì làm được gì? Ta cảm thấy tên đó rất mạnh, chỉ một đòn đã khiến huynh gục tại chỗ..."
Hai người tiếp tục trò chuyện, từng câu từng chữ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, cho đến khi đến cửa phòng Sinh Hoàng. Ngọc Đường cũng về phòng mình sau khi đưa Sinh Hoàng tới nơi. Hắn tự trị thương, tay khẽ xoa vết thương, nhưng tâm trí không thể thoát khỏi cổ khí tức kỳ lạ trong cơ thể. Cuối cùng, hắn thiếp đi. Trong tiềm thức, hắn thấy cảnh xung quanh mình là những xác người, những tu sĩ với thân thể dị dạng đang vây quanh hắn. Hắn giật mình tỉnh dậy, tim đập nhanh:
"Thứ vừa rồi là gì? Tại sao mình lại thấy nó?"
Sinh Hoàng vì không ngủ được, ngồi thiền định, ánh mắt xa xăm, chờ đến khi mặt trời lên...
"Huynh dậy rồi đấy à? Sao sắc mặt huynh thiếu sức sống thế? Không ngủ được à?"
Người vừa hỏi là Ngọc Đường, đôi mắt cô ánh lên sự quan tâm. Sinh Hoàng đáp lại, giọng có chút yếu ớt:
"Đêm qua huynh cảm thấy có điều gì đó bất an nên không ngủ được."
"Điều gì khiến huynh bất an vậy?"
"Huynh không biết... cứ đi luyện tập đã."
Ngọc Đường ngăn lại, ánh mắt kiên quyết:
"Huynh nghỉ tập một hôm đi, huynh có vẻ không ổn lắm. Lỡ đâu ảnh hưởng quá trình tu luyện, sinh ra tẩu hỏa nhập ma thì sao?"
"Thôi được rồi... vậy hãy đến phòng luyện đan đi."
---