Chương 2: Mật thất

Thiên Cơ bước chậm rãi giữa hành lang dài hẹp, không khí ẩm thấp nơi đây khiến hắn cảm thấy nghẹt thở. Trước mặt là một cánh cửa đá khắc đầy phù điêu kỳ bí.

- “Hết đường rồi sao? Cánh cửa đá này... Liệu có cách nào mở nó ra không?”

Thiên Cơ cẩn thận đặt tay lên bề mặt, mò mẫm theo những hoa văn khắc sâu.

-Keng!

Một tiếng động lạnh lẽo vang lên, cánh cửa từ từ hạ xuống, để lộ một căn phòng lớn rộng mênh mông. Ánh sáng từ những ngọn đèn treo trên tường lờ mờ chiếu lên chiếc ghế cao uy quyền phía xa:

- “Phụ mẫu!” Thiên Cơ gọi lớn, trái tim đập mạnh khi nhìn thấy bóng người quen thuộc:

Nhưng ngay khi vừa định chạy tới, một âm thanh đáng ngờ vang lên từ phía sau. Thiên Cơ quay ngoắt lại:

- “Phụ mẫu...?” Thiên Cơ thở phào, nhưng nỗi lo vẫn lẩn khuất trong ánh mắt. Ngay lập tức, hắn bị chặn lại bởi một giọng nói sắc lạnh:

- “Tránh ra!”

Một bóng đen lướt qua, nhanh như gió, bàn tay kẻ đó đút thứ gì đó vào miệng người phụ nữ, khiến bà ngã gục xuống:

- “Ngươi là ai?” Thiên Cơ gầm lên, lao tới bên mẹ:

- “Giữ bình tĩnh. Ta vừa cho phu nhân uống An Vĩ đan, bà ấy chỉ tạm thời ngủ. Nếu ta chậm một chút, có lẽ ngươi đã không còn đứng đây nữa.”

- “Cái gì?” Thiên Cơ nghiến răng, ánh mắt đầy tức giận và nghi hoặc.

- “Ngươi nói phụ mẫu ta gặp nguy hiểm sao? Và tại sao lại gọi bà ấy là phu nhân?”

Tên mặc đồ đen cất giọng điềm tĩnh, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt hắn là thứ cảm xúc khó đoán:

' “Ta sẽ giải thích, nhưng trước tiên hãy mang phu nhân đến Hiện phòng.”

Không còn lựa chọn, Thiên Cơ gật đầu. Hắn cần một lời giải thích rõ ràng cho tất cả những điều kỳ quái đang diễn ra. Sau khi đặt mẹ mình lên giường, Thiên Cơ quay lại nhìn kẻ mặc đồ đen, người đang quỳ gối xuống trước mặt hắn:

- “Cung kính tiểu thiếu chủ.”

- “Sao ngươi lại quỳ? Tiểu thiếu chủ gì chứ? Ta không hiểu...” Thiên Cơ hoang mang, trong lòng dậy sóng trước sự cung kính lạ lùng này:

- “Ta là Cổ Thi, thuộc hạ trung thành của chủ nhân – phụ thân ngài.” Cổ Thi chậm rãi nói, ánh mắt không rời Thiên Cơ:

- “Phụ thân của ngài, người mà thế gian xem là đại ma đầu, là chủ nhân của ta. Khi ngài vắng mặt, người đã bị phát hiện trong lúc luyện công, vô số cường giả đã đuổi đến. Chủ nhân lệnh cho ta đưa phu nhân đến mật thất này, còn bản thân ông ấy..."

- "Ta biết... ông ấy đã ra đi." Thiên Cơ trầm ngâm, giọng đầy đắng cay.

- "Tiếp theo thì sao?"

- "Chủ nhân đã chống cự, nhưng khi nhận ra không còn đường lui, người đã tự bạo, giải phóng nguồn ma khí cường đại , khiến đám cường giả bị đánh lạc hướng."

- "Đánh lạc hướng?" Thiên Cơ nhíu mày. "Ý ngươi là sao?"

- "Công pháp mà chủ nhân sử dụng là một loại ma khí cực kỳ tà ác. Khi tự bạo, ma khí này hòa quyện vào cơ thể kẻ khác, âm thầm nuốt chửng tu vi và biến họ thành những con rối vô thức. Phu nhân đã không may nhiễm phải nó."

Thiên Cơ lặng người, gương mặt tái nhợt:

- “Vậy... có cách nào cứu chữa không?”

Cổ Thi trầm ngâm trong giây lát, rồi nói:

- “Không có cách chữa hoàn toàn, nhưng... cũng không phải là không có hy vọng.”

- “Thật sao?” Thiên Cơ thốt lên, ánh mắt rực sáng.

- “Ngươi nói đi, cách nào?”

Cổ Thi lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội kỳ lạ, đưa cho Thiên Cơ:

- “Thiếu chủ, đây là Dị Phù Vân, một bảo vật vô giá của chủ nhân. Nó có khả năng cải tử hoàn sinh, tạo ra không gian lưu trữ và nhìn thấu bản thể thật của bất kỳ ai.”

- “Nhưng nó có thể giúp cứu phụ mẫu ta sao?”

- “Đúng vậy. Tuy nhiên, Dị Phù Vân chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất. Để cứu phu nhân, ngài cần phải cứu phụ thân trước, vì ông ấy là người duy nhất có thể kiểm soát ma khí đã xâm chiếm bà.”

-“Phụ thân ta? Nhưng ông ấy đã chết rồi!” Thiên Cơ thốt lên trong tuyệt vọng:

- “Thần hồn của chủ nhân vẫn còn lưu lạc đâu đó trong giới này. Chỉ khi thu thập đủ thập nhị huyết nhục, đem chúng đến Tụ Minh pháp tháp để liên kết lại, Dị Phù Vân mới phát huy toàn bộ sức mạnh.”

Thiên Cơ nắm chặt Dị Phù Vân, quyết tâm rực cháy trong mắt.

- “Ta sẽ đi tìm thập nhị huyết nhục. Bất kể phải trả giá gì, ta cũng sẽ cứu được phụ mẫu!”

- “Không!”Cổ Thi bước lên chặn lại.

- “Bây giờ ma khí đang lan rộng, rất nguy hiểm. Thiếu chủ phải ở lại mật thất này. Ta sẽ dạy ngài cách tự bảo vệ mình.”

Thiên Cơ trầm ngâm, rồi gật đầu.

- “Được rồi, chỉ cần cứu được phụ thân và mẫu thân, ta nhất định sẽ làm mọi thứ. Nhưng tại sao ngươi luôn đeo chiếc mặt nạ chim đó?”

- “Ta có vết sẹo xấu xí, và chiếc mặt nạ này là thứ trao tặng của chủ nhân.”

-“Ta hiểu rồi.”

Thiên Cơ mệt mỏi ngáp dài, cơ thể rã rời sau tất cả những gì đã trải qua. Cổ Thi nhìn hắn với ánh mắt thấu hiểu:

- “Thiếu chủ mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi. Ta sẽ sắp xếp chỗ cho ngài.”

-“Đa tạ ngươi...” Thiên Cơ khẽ đáp, đôi mắt dần khép lại, chìm vào giấc ngủ, nhưng trong lòng lại nổi lên những cơn sóng của số phận đầy rẫy âm mưu và bí ẩn.

---