Chương 1: Lưu Lạc

"Ngươi, đại ma đầu kia, mau giao Dị Phù Vân ra!" Một tên tu sĩ hét vào mặt Lý Chân Tâm.

Lý Chân Tâm đứng chênh vênh, thân thể rệu rã vì thương thế nặng nề. Máu đen chảy dọc khóe miệng, từng dòng từng dòng nhỏ xuống nền đất đầy bụi.Nhưng, dù vậy, hắn vẫn nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt ánh lên sự khinh bỉ.

"Hự... quả nhiên..." Giọng hắn khàn đặc, như hòa lẫn giữa cơn đau đớn tột cùng. Trước mặt hắn, kẻ địch tiến từng bước, ánh mắt đầy khinh miệt, sát ý như muốn xé toạc hắn.

"Lý Chân Tâm, thương thế của ngươi quá nặng. Nếu không muốn chết một cách khó coi thì, mau giao Dị Phù Vân ra, ta sẽ cho người toàn thây."

Lý Chân Tâm cười lạnh, tiếng cười vang lên khô khốc, nghe mà thê lương. Đôi mắt hắn lóe lên một tia cuồng loạn.

"Câm miệng!"

Lời hắn vừa dứt, khí tức cuồng bạo tỏa ra từ thân thể, như lôi đinh giáng xuống. Áp lực vô hình đè nén khiến đất trời biến sắc. Từng làn sương đen dày đặc quẩn quanh hắn, sát khí từ hắn lan tỏa, tạo nên một biển đen tăm tối chực chờ nuốt chửng tất cả.

"Các ngươi... cái bọn tu sĩ chính đạo giả nhân giả nghĩa! Trên miệng thì hô hào chính nghĩa hào cường, nhưng thực chất là lũ bọ tham lam, đê tiện, cũng chỉ biết lợi ích bản thân!"

Giọng nói của hắn vang lên, từng từ từng chữ như băng hàn đâm sâu vào thân thể từng người.

"Muốn Dị Phù Vân? Đừng hòng! Kẻ nào dám tới, ta sẽ dùng máu hắn tế luyện nó!"

Lý Chân Tâm tiến về phía trước, mỗi bước chân, khiến mặt đất rung chuyển. Khí tức bao trùm lên vạn vật, sát khí ngùn ngụt.

Một lão già mặc hắc bào, khuôn mặt trầm ổn nhưng trong mắt lại hiện rõ sự kinh hãi, nói lớn:

"Hắn đã trọng thương, giờ chỉ là con hổ đã mất nanh vuốt. Chúng ta không cần lo sợ, hãy cùng xông lên!"

Tuy nhiên, dù giọng nói có chắc nịch, đôi mắt lão vẫn ánh lên sự do dự. Lão biết rõ, nếu không cẩn thận, một chút sai sót cũng sẽ khiến toàn bộ công sức coi như mất.

"Hôm nay, cho dù ta có phải tan xương nát thịt, ta cũng sẽ kéo các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!"

Lý Chân Tâm rít lên, giọng nói như chứa đựng hận ý ngút trời. Khí tức của hắn càng thêm cuồng bạo, đất trời xung quanh như bị bóp méo, mọi thứ rung chuyển dữ dội.

Lão già hắc bào thất kinh thét lớn:

"Không! Lập tức bày trận! Nếu không tất cả sẽ bị hắn giết sạch!"

Nhưng đã quá muộn. một luồng sát khí cuồng bạo từ Lý Chân Tâm tỏa ra như cơn hồng thủy, cuốn phăng mọi thứ. Cả thiên địa chìm trong biển máu, cây cối, đá tảng, và những tu sĩ yếu ớt đều bị xé toạc, không còn một mảnh xương.

Những kẻ may mắn sống sót lùi lại, miệng lắp bắp, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi:

"Hắn... hắn dù đã cận cửa tử vẫn có thể đến mức này sao..."

Lão già hắc bào nhìn cảnh tượng tan hoang trước mặt, ánh mắt đầy tiếc nuối và căm hận.

"Hắn tự bạo rồi... Dị Phù Vân cũng mất giấu theo hắn."

Giọng lão đầy oán hận, nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là ngọn lửa phẫn nộ chưa bao giờ nguôi. Dị Phù Vân bảo vật mà lão luôn mơ tưởng, giờ đã mất đi trong tay Lý Chân Tâm.

"Sinh Hoàng, thu dọn chiến trường."

"Vâng, Mặc lão."

Khi đoàn người phi kiếm rời đi, lão Mặc chợt cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo kỳ dị đang len lỏi trong cơ thể, tựa như ngọn lửa đang thiêu đốt từ bên trong.

Xa xa, giữa những tán cây dày đặc của rừng sâu, một thiếu niên áo vải thô sơ đang hối hả chạy qua, đôi mắt lấp lánh niềm vui hồn nhiên. Hắn hoàn toàn không hay biết về thảm cảnh vừa diễn ra không xa nơi này.

"Haha, lần này thu hoạch không tệ, chắc chắn phụ thân và mẫu thân sẽ rất vui mừng!”

Thiên Cơ cười vang, ánh mắt sáng ngời. Hắn chạy nhanh như gió, hoàn toàn không nhận ra bóng tối u ám đang bao phủ con đường trước mắt.

Nhưng khi hắn tới gần ngôi làng, nụ cười trên môi dần tắt lịm. Trước mắt hắn, cả ngôi làng đã bị san bằng thành tro bụi, máu tanh nồng nặc trong không khí.

"Phụ thân... mẫu thân..."

Thiên Cơ lẩm bẩm, đôi mắt mở to kinh hoàng. Khung cảnh quen thuộc giờ chỉ còn là đống đổ nát, xác người nằm la liệt giữa tàn tro.

Thiên Cơ quỳ sụp xuống, hai tay nắm chặt, trái tim như bị bóp nghẹt. Nước mắt trào ra không ngừng.

"Tại sao... chuyện gì đã xảy ra trong khi ta vắng mặt?!"

Giữa cơn tuyệt vọng, Thiên Cơ bỗng thấy một vật gì đó lóe lên dưới ánh mặt trời yếu ớt. Một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm giữa đống đổ nát, phủ đầy bụi và tro tàn.

"Chiếc hộp này...?"

Không chút do dự, hắn mở chiếc hộp và bên trong là một bức thư. Dòng chữ nguệch ngoạc trên lá thư khiến tim hắn thắt lại.

"Thiên Cơ, không còn thời gian giải thích. Hãy đi theo chỉ dẫn trong bức thư này. Phụ mẫu của con đang đợi trong mật thất. Mau lên, trước khi quá muộn."

"Phụ thân, mẫu thân còn sống?" Thiên Cơ khẽ thốt lên, đôi mắt lóe lên tia hy vọng cuối cùng. Ở cuối thư là chỉ dẫn đơn giản: 'Hướng đông nam, đến cây cổ thụ lớn nhất.'

Không chần chừ, Thiên Cơ lao đi với tốc độ của một con gió, bỏ lại phía sau ngôi làng đã trở thành đống hoang tàn. Trong bóng tối dày đặc của rừng sâu, hắn chạy mãi, từng bước chân vội vã mang theo niềm tin mong manh vào sự sống sót của người thân.

Sau khi chạy một đoạn dài, Thiên Cơ dừng chân trước một cây cổ thụ khổng lồ, cao vút như muốn chạm tới bầu trời.

"Có lẽ đây là nơi bức thư nhắc đến..." Hắn lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên tia hy vọng, nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.

Thiên Cơ dừng lại trước cây cổ thụ, ánh mắt căng thẳng nhìn lên những tán lá xum xuê, tỏa bóng che phủ cả một vùng rộng lớn. Cây cổ thụ này quả thực khổng lồ, thân cây to lớn như che lấp cả bầu trời, gốc rễ ăn sâu vào lòng đất.

• "Mật thất... nhưng lối vào ở đâu?” Hắn lẩm bẩm, đôi mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm. Mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối u ám, chỉ có tiếng gió rít qua tán lá và những âm thanh bí ẩn của rừng sâu.

Thiên Cơ không bỏ cuộc, hắn quan sát kỹ từng gốc rễ, từng khe nứt trên thân cây. Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, hắn phát hiện ra một vết lõm bất thường nằm khuất sau những gốc rễ to lớn. Nơi đó ẩn giấu một cơ quan tinh xảo, được che giấu dưới lớp rêu phong dày đặc.

Hắn vội vàng tiến tới, hai tay run rẩy dò dẫm từng ngóc ngách. Vết lõm phát ra một tiếng "kịch" nhỏ khi hắn vô tình ấn đúng điểm. Cả mặt đất rung chuyển nhẹ, và trước mắt hắn, một lối đi bí mật từ từ mở ra, dẫn thẳng xuống lòng đất sâu hun hút.

---